Cho dù thế nào Tô Càn Nguyên cũng là thánh nhân nắm giữ đại đạo một
phương, cho dù mới đột phá thành thánh nhân, cũng không thể khinh thường.
Nhưng Tô Càn Nguyên có muốn sống hay không, cứ thích dùng đại đạo phân
cao thấp với Diệp Lạc.
Diệp Lạc nắm giữ kiếm đạo, đều đã mở ra trường hà kiếm đạo, lĩnh ngộ sâu
đậm.
Trái lại Tô Càn Nguyên, chẳng qua vừa mới nắm giữ lực chi đại đạo.
Hai bên sao có thể so sánh được.
Điều này cũng khiến Diệp Lạc nắm lấy cơ hội, trấn áp Tô Càn Nguyên.
Kết quả là, có cảnh tượng như ngày hôm nay.
Diệp Lạc đánh vô cùng vui vẻ.
Trái một kiếm, phải một kiếm.
Thường ném một thanh thần thông kiếm đạo, lấy Tô Càn Nguyên ra luyện
kiếm.
Hắn ta đối với Tô Càn Nguyên, cũng rất hài lòng.
Lão tam này không nói thứ khác, cường độ cơ thể này rất cứng rắn.
Lấy ra luyện chiêu thức, không thể tốt hơn.
“Lạc Nhi, đánh vui vẻ không?”
Đúng lúc này, bên tai Diệp Lạc vang lên giọng nói.
“Vui, chắc chắn vui, sớm đã nhìn lão tam chướng mắt, chắc chắn là vui.”
Diệp Lạc đang đánh vui sướng, không chút nghĩ ngợi trực tiếp trả lời.
Hắn ta vừa mới nói xong, vẻ mặt kinh hãi.
Có chút…
Có chút không thích hợp.
Giọng nói này ở đâu ra?
Diệp Lạc cứng ngắc quay đầu, quay đầu nhìn phía sau.
Không biết từ lúc nào, Sở Duyên mở quý danh Thiên Đạo đang đứng ở bên
cạnh, nhìn cảnh tượng hắn ta bắt nạt Tô Càn Nguyên.
Diệp Lạc sợ tới mức dừng động tác lại, có chút muốn khóc.
Xong đời.
Bị sư tôn nhìn thấy hắn ta bắt nạt đồng môn.
Như vậy còn không bị ăn đòn sao?
“Sư, sư tôn, ta…”
Diệp Lạc muốn giải thích, nhưng không nói nên lời.
“Hả? Làm sao vậy, tiếp tục đánh đi, đừng thất thần, ngươi mệt rồi à? Ngươi mệt
thì đổi thành vi sư tới.”
Sở Duyên nhíu mày, nói một câu như vậy.
Giọng nói vừa ngừng.
Nhất niệm mà lên, Tru Tiên Tứ Kiếm đằng không, hóa thành Tru Tiên Kiếm
Trận bao phủ Tô Càn Nguyên.
Tô Càn Nguyên vốn vừa mới thở dốc một hơi, lại bị trấn áp xuống, mà tru tiên
kiếm khí không ngừng đả kích thân thể, khiến đối phương cảm thụ đau đớn,
nhưng không thương tổn được đối phương.
Còn tàn nhẫn hơn cả Diệp Lạc!
Ánh mắt Sở Duyên vô cùng lạnh lẽo.
Lão tam này, thực sự nói ngộ là ngộ được ngay.
Hôm nay hắn không làm rõ chuyện ngộ ra kiểu gì, hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Lúc trước trợ giúp Tô Càn Nguyên độ thành thánh chi kiếp, không rảnh quản
nhiều như vậy, vậy thì thôi đi.
Bây giờ có rảnh, hắn nhất định phải điều tra cẩn thận, rốt cuộc mọi chuyện là
sao đây…
…
Trong trường hà kiếm đạo, Sở Duyên dẫn theo Tô Càn Nguyên và Diệp Lạc trở
về.
Hai người đều đi theo sau Sở Duyên, cúi đầu, không dám nói một câu.
Mà Sở Duyên thì một mình chậm rãi phi hành ở phía trước, bay về phía Ẩn
Thiên Đảo.
Trong lòng hắn đang suy tư.
Trước đó, hắn đã hỏi Tô Càn Nguyên một lần, nhưng trên cơ bản không hỏi ra
được gì.
Tô Càn Nguyên giống như thực sự là mèo mù đụng phải chuột chết, thực sự để
đối phương ngộ đạo.
Nhưng Sở Duyên vẫn luôn không tin có chuyện trùng hợp như vậy.
Nhưng hắn căn bản không tìm ra được bất cứ nguyên nhân gì.
Bao gồm mọi thứ trong hiện trạng nhân vật, đều không tra xét ra được gì.
Sở Duyên không có biện pháp, hắn chỉ có thể lựa chọn không hỏi nữa.
Tính toán lần sau tìm đệ tử khác, lừa gạt một trận, nhìn xem những đệ tử này có
thể ngộ ra được không.
Hắn thực sự không tin, lừa gạt một trận có thể ngộ đạo, có thể thành thánh, đâu
có chuyện tốt như vậy.
“Hả? Lạc Nhi, Càn Nguyên, hai ngươi đi theo ta làm gì?”
Sở Duyên bay một lát, khi tới gần Ẩn Thiên Đảo thì đột nhiên dừng lại, nhìn về
phía sau hắn.
Hắn không rõ, hai con hàng này đi theo sau hắn làm gì.
Hắn chỉ bảo hai người này đi về trường hà kiếm đạo với hắn, nhưng không bảo
hai người này đi theo sau hắn.
“Sư tôn, đệ tử, đệ tử đã biết sai.”
Diệp Lạc mở miệng nói một câu như vậy.
Tô Càn Nguyên ở bên cạnh lại càng không dám nói một câu, hắn ta không biết
mình sai ở chỗ nào, nhưng hắn ta không dám hỏi.
“Biết sai cái gì mà biết sai, cả đám còn không đi tu luyện đi, ngẩn người cái gì.”
Sở Duyên tức giận nói.
“Vâng, sư tôn, đệ tử đi đây sư tôn.”
“Đệ tử cũng đi.”
Hai người vội vàng trả lời, giọng nói vừa ngừng, giống như một cơn gió biến
mất không thấy, sợ bị Sở Duyên gọi lại hỏi tội.
“Kỳ lạ.”
Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lắc đầu, không để ý nhiều.
Hắn đi về phía Ẩn Thiên Đảo.
Sau khi tiến vào đại điện tông chủ ở Ẩn Thiên Đảo, chuyển tinh thần lên tiểu
hiệu thần quang trước tiên, còn mở “hiện trạng nhân vật”, xem xét các đệ tử của
hắn, những ngày gần đây có biến hóa gì không.
[Đại đệ tử Diệp Lạc của ngươi lĩnh ngộ 72 loại tiểu kiếm đạo, đạo hạnh phình
to.]
[Nhị đệ tử Trương Hàn của ngươi đạt được truyền thừa của tiên nhân, đạo hạnh
tăng lên.]