Bên kia, núi Thiên Vụ, trong Vô Đạo Tông.
Diệp Lạc hàng lâm nơi này.
Đồng thời, Tô Càn Nguyên và các đệ tử khác cũng hàng lâm.
Ánh mắt bọn họ đều nhìn về một phía.
Đó là phía tẩm điện của Tử Tô.
“Thập sư muội đây là…”
Tô Càn Nguyên nhìn bên tẩm điện của Tử Tô, có vẻ đăm chiêu.
Khí tức này, hắn ta đã vô cùng quen thuộc.
Dấu hiệu chứng đạo!
Tử Tô sư muội đây là sắp chứng đạo.
“Chứng đạo! Không ngờ tới thập sư muội nhanh như vậy.”
Diệp Lạc nghiêm túc nói.
Những lời này vang lên, các đồng môn khác cũng bị dọa nhảy dựng.
Tô Càn Nguyên vốn chứng đạo, bọn họ đã đủ kinh ngạc.
Không ngờ tới bây giờ Tử Tô cũng chứng đạo theo.
Bởi vậy, Vô Đạo Tông đã có được ba thánh nhân, chuyện này loại trừ sư tôn ra.
Đệ tử khác cảm thấy áp lực rất lớn.
Theo từng đệ tử một thành thánh, không thành thánh, địa vị sẽ rất xấu hổ.
Nhưng mà trong lòng các đệ tử vẫn có an ủi.
Dù sao bọn họ sẽ không lót đáy, chẳng phải có nhị sư huynh đấy sao?
Có nhị sư huynh ở đây, bọn họ tuyệt đối không xấu hổ.
Điểm này, là nhận thức chung của bọn họ.
“Lão tam, đệ đi nói với thập sư muội một tiếng, đừng tiến đến độ kiếp nhanh
như vậy, thành thánh chi kiếp vô cùng đáng sợ, hơn xa tưởng tượng nhiều, tốt
nhất áp chế khí tức, đợi chuẩn bị đầy đủ hãy đi độ kiếp.”
Diệp Lạc mở miệng nói.
Hắn ta và Tô Càn Nguyên đều từng nếm phải thiệt thòi.
Nếu không có sư tôn, có lẽ bọn họ đều không thể độ qua thành thánh chi kiếp.
“Được.”
Tô Càn Nguyên vội vàng gật đầu, chuẩn bị đi về phía tẩm điện của Tử Tô.
Hắn ta còn chưa đi được hai bước, một tia lưu quang phóng lên trời, sau đó trốn
vào trong hư không, lập tức biến mất không thấy.
“Hửm? Vẫn tới chậm, lão tam, đệ đi mời sư tôn ra tay, ta đi trước một bước, hộ
đạo cho thập sư muội.”
Diệp Lạc lập tức hiểu rõ.
Tử Tô đã bắt đầu độ thành thánh chi kiếp.
Hắn ta không chút do dự, vươn người nhảy vào hư vô, đuổi theo thần hồn của
Tử Tô rời đi.
Tô Càn Nguyên ở một bên không mơ hồ, vội vàng dẫn theo các đệ tử đi về phía
đại điện tông chủ…
….
Trong cực hoang, Diệp Lạc hóa thành một tia kiếm ảnh xông tới, hắn ta đi trong
bóng tối.
Hắc ám vô cùng vô tận ở xung quanh vẫn luôn muốn cắn nuốt hắn ta, nhưng
quanh người Diệp Lạc có hình chiếu kiếm đạo vờn quanh, dễ dàng đè ép những
hắc ám này xuống.
“Thập sư muội đột phá thành thánh, chịu được chỉ dẫn, thần hồn xuất khiếu, đây
là đại đạo chỉ dẫn, ta căn bản không theo kịp.”
Diệp Lạc nhíu mày.
Cho dù hắn ta dốc toàn lực bay, vẫn không thể đuổi kịp Tử Tô xuất khiếu.
Dưới đại đạo chỉ dẫn, tốc độ thực sự quá nhanh.
Tuy hắn ta tương đối cường đại trong thánh nhân, nhưng chung quy vẫn là
thánh nhân, vẫn luôn không theo kịp loại tốc độ này.
“Ngươi là đệ tử của Sở đạo hữu sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói truyền vào lỗ tai hắn ta.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc bất chợt dừng lại, nâng mắt lên nhìn.
Chỉ thấy ở phía xa có ba bóng người đang đứng, ngăn cản đường đi của hắn ta.
Đúng là Tam Thanh.
“Các ngươi…”
Diệp Lạc nhận ra được ba người này.
Ngày xưa khi hắn ta thành thành chi kiếp đối mặt với Kiếm Ma Thần, không
phải là ba người này cùng ra tay với sư tôn, mới tru sát được Kiếm Ma Thần
sao?
Ba vị này cùng một cấp bậc với sư tôn.
Đối mặt với loại tồn tại như vậy, đương nhiên là Diệp Lạc không dám qua loa.
Lúc này chắp tay.
“Đại đệ tử Diệp Lạc của Sở Duyên, bái kiến ba vị tiền bối.”
Chỉ nghe Diệp Lạc nói như vậy.
“Quả nhiên là ngươi.”
“Khí tức thành thánh của sinh linh mới lộ ra cũng là đệ tử của Sở đạo hữu sao?”
“Các ngươi xưng hô vị tiểu hữu này, phải gọi là Kiếm Ma Thần, dù sao hiện giờ
hắn nắm giữ kiếm đạo.”
Tam Thanh nhao nhao mở miệng, thái độ hơi thân mật với Diệp Lạc.
Thứ nhất, Diệp Lạc là đệ tử của Sở Duyên, đáng để bọn họ hạ thấp người.
Thứ hai, Diệp Lạc nắm giữ kiếm đạo, nói một cách nghiêm khắc đã thuộc “Hỗn
Độn Ma Thần”.
“Bẩm ba vị tiền bối, sinh linh đi chứng đạo vừa rồi đúng là đệ tử của sư tôn, là
đệ tử thứ 10 của sư tôn.”
Diệp Lạc vội vàng nói.
Trong mắt hắn ta dấy lên hi vọng, hình như ba vị này có quan hệ rất tốt với sư
tôn nhà mình.
Vậy có phải có thể mời ba vị này ra tay hay không?
Nếu ba vị nguyện ý ra tay, vậy hắn ta có thể đảm bảo, trước khi sư tôn đến bảo
vệ được Tử Tô an toàn.
“Thực sự là đệ tử của Sở đạo hữu sao? Sở đạo hữu thực sự có hơn mười đệ tử,
đều sẽ chứng đạo thành thánh à?”
“Đám Hỗn Độn Ma Thần này còn phải xui xẻo hơn chục lần ư?”
“Chuyện này đúng là chơi vui.”
Tam Thanh bày ra dáng vẻ thì ra là thế.
Sau khi bàn luận một lát, Thái Thượng Lão Quân giẫm chân tại chỗ mà ra, nhìn
về phía Diệp Lạc, trong đôi mắt lạnh nhạt mang theo thưởng thức.