Nhưng bọn họ không thể kháng cự.
Những kim quang này đi kèm theo từng đợt uy áp truyền đến.
Chúng sinh căn bản không thể ngăn cản.
Nhưng mà chúng sinh ở Đông Thần Châu và Bắc Tiên Châu, rất nhanh đã có
lực lượng chống cự.
Bởi vì Sở Duyên ra tay, chắn những uy áp này ra khỏi hai châu.
Trên hư vô chi hải, Sở Duyên đứng thẳng mà lên, toàn thân nở rộ kim quang,
ánh mắt nhìn chằm chằm bầu trời.
Đây là Thiên Đạo Tiên giới giở trò quỷ.
Nhưng mà hắn không biết, rốt cuộc Thiên Đạo Tiên giới muốn làm gì.
Không lý do phóng thích ra uy áp gì đó.
Phóng thích thì phóng thích.
Ngươi phóng thích bên hai châu của ngươi không được sao? Cứ muốn gộp luôn
cả Đông Thần Châu và Bắc Tiên Châu vào trong?
Nếu không phải Sở Duyên cảm thấy chúng sinh Tiên giới vô tội, hắn đã trả thù
về, lấy uy áp oán hận Tây Hành Châu và Nam Thiên Châu.
Chuyện bao che con này, Sở Duyên am hiểu nhất.
“Rốt cuộc Thiên Đạo Tiên giới này muốn làm gì?”
Sở Duyên nhìn bầu trời, quang mang ở đó còn chậm chạp chưa tản đi, có chút
khó hiểu.
Rốt cuộc Thiên Đạo Tiên giới này muốn làm gì.
Khi trong lòng hắn tràn ngập nghi ngờ, một giọng nói mênh mông cuồn cuộn
truyền xuống.
“Bây giờ xem Tiên giới hỗn loạn, dân chúng lầm than, đặc biệt điều năm thánh
tới, thống trị Tiên giới, hi vọng chúng sinh Tiên giới nghe theo lệnh của năm
thánh…”
“Nhất khiển phía nam là thánh nhân Thao Thế…”
“Nhị khiển phía đông là thánh nhân Trương Hàn…”
“Tam khiển phía tây…”
“Tứ khiển…”
Chậm rãi nói, tuyên bố một chuyện.
Thiên Đạo Tiên giới phái năm thánh nhân nhập thế.
Đối với chuyện này, chúng sinh cảm thấy kinh hãi.
Sở Duyên ở hư vô chi hải, cũng cảm thấy kinh hãi về chuyện này.
Sở dĩ hắn kinh hãi, không phải năm vị thánh nhân này.
Mà là tên năm người.
Nói một cách chính xác, là tên hai người.
Thao Thế? Trương Hàn?
Đây, đây không phải là lão nhị và 15 sao?
Tên hai người này, sao có thể xuất hiện.
Sở Duyên tưởng rằng trùng tên theo bản năng.
Nhưng mà ở trong bầu trời, năm bóng người chậm rãi xuất hiện.
Sau khi Sở Duyên cảm nhận được khí tức của năm bóng người này, lập tức
nhận ra được, hai người trong đó không phải là hai đệ tử của hắn sao?
Lão nhị và số 15, đây là phản bội đầu quân cho địch sao?
Chẳng trách những ngày gần đây, vẫn luôn có tin thôn phệ thiên tài địa bảo, hóa
ra hai con hàng này chạy tới bên Thiên Đạo Tiên giới.
Nhưng mà hai con hàng này, sao có thể phản bội đầu quân cho địch.
Sở Duyên tuyệt đối không tin, đệ tử của hắn sẽ phản bội.
Hắn rất muốn đi hỏi hai người này một chút, nhưng lại cảm thấy với cảnh tượng
trước mắt, không thích hợp đi hỏi.
Thiên Đạo tiên giới tuyệt đối đang nhìn chằm chằm.
Đáng tiếc không có biện pháp, lặng lẽ hỏi Trương Hàn và Thao Thế.
Sở Duyên nhíu mày lại, hắn nghĩ ra một biện pháp.
Ong ong ong…
Ngay khi hắn cảm thấy bị quấy nhiễu.
Ở phía xa trong trường hà kiếm đạo, quý danh thần quang và tiểu hiệu thần
quang cùng truyền tới một tin.
Thần quang có thể làm được!
Thần quang có thể vượt qua bất cứ trở ngại gì, tiến hành làm chuyện như báo
mộng.
Hơn nữa một khi thi triển thứ này, người khác không thể cảm nhận được.
“Chức năng thật tốt!”
Sở Duyên hiểu rõ đại khái chức năng này xong, không khỏi tán thưởng một câu.
Thần quang đúng là có được khả năng vô hạn.
Mỗi lần hắn gặp phải vấn đề khó, thần quang luôn tự động cung cấp chức năng
cho hắn.
Hay là nói, không phải thần quang cung cấp chức năng mới cho hắn, mà là bản
thân hắn đã có chức năng này, càng giống như là quên mất nó?
Hay là nói, năng lực của hắn nhiều lắm, nhiều đến mức không nhớ rõ.
Chỉ khi nào cần sử dụng, mới có thể tự động nhớ lại.
Tóm lại, năng lực của hắn có tác dụng là được.
“Báo mộng sao? Có thể thử xem.
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn kim quang đầy trời.
Hắn chuẩn bị báo mộng cho Trương Hàn và Thao Thế, hỏi rõ một chút.
Nhưng không phải báo mộng bây giờ, phải đợi phong ba qua đi, lại tiến hành
báo mộng.
Nếu không thì hắn sợ ảnh hưởng tới Trương Hàn và Thao Thế.
Tuy không biết rốt cuộc hai người có tình huống gì, nhưng Sở Duyên vẫn luôn
tin tưởng, đệ tử của hắn tuyệt đối không phản bội hắn.
Hắn rất tự tin, vô cùng tự tin.
Trương Hàn là đồ cùi bắp, nhưng phương diện có hiếu, không kém gì Diệp Lạc.
Thao Thế cũng như vậy.
Hay là nói, trong hơn mười đệ tử của Vô Đạo Tông, trên cơ bản đều không khác
nhau mấy.
Đều vô cùng tôn kính hắn.
Nếu nói đệ tử nào đó phản bội, đánh chết Sở Duyên, Sở Duyên cũng không tin.
Nhưng mà vừa nghĩ tới mười mấy đệ tử, Sở Duyên không tự chủ được nghĩ tới
số 17.
Người này…
Đệ tử này hắn thực sự dạy không ra.
Giảng đạo một năm, tu vi thụt lùi.
Đây xem như là chuyện gì…
Mấy ngày sau, phong ba Thiên Đạo Tiên giới phái năm thánh nhập thế mới
chậm rãi trôi qua.
Trong ban đêm một ngày.
Ở Nam Thiên Châu, trong một cung điện lộng lẫy trôi nổi ở bầu trời.
Lúc này, Trương Hàn ngồi ở bên trong, hắn ta vẫn đang thôn phệ thiên tài địa
bảo, tiến hành tu hành.