Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1291

Chênh lệch cảnh giới không có khả năng dễ dàng được bù lại.

Hiện giờ Diệp Lạc chỉ vì luôn gần Kỳ Ma Đạo Thần, mới có thể đè nặng hắn ta

ra đánh.

Một khi bị Kỳ Ma Đạo Thần hoàn hồn, vậy tình huống đã khác.

Kỳ Ma Đạo Thần cũng biết điểm này.

Cho nên hắn ta cố gắng kéo giãn khoảng cách với Diệp Lạc.

Hai bên liên tục đại chiến.

Diệp Lạc một lòng kề cận.

Kỳ Ma Đạo Thần một lòng kéo giãn khoảng cách.

Hai người cứ giằng co như vậy.

Cuối cùng, sau khi giao thủ một lát, đã xảy ra biến hóa.

Bỗng nhiên Kỳ Ma Đạo Thần lộ ra sơ hở.

Diệp Lạc nắm lấy thời cơ, trở tay chém một kiếm.

Dưới một kiếm, Kỳ Ma Đạo Thần bị đánh lùi mấy vạn dặm.

Lại nhìn, Kỳ Ma Đạo Thần thở hổn hển, chỗ ngực có vết kiếm.

Nhưng hắn ta cũng thành công kéo giãn khoảng cách với Diệp Lạc.

“Không xong.”

Đương nhiên Diệp Lạc cũng hiểu rõ điểm này, hắn ta nói thầm một câu trong

lòng, cơ thể vừa động, xông tới Kỳ Ma Đạo Thần.

Hắn ta muốn gần Kỳ Ma Đạo Thần một lần nữa.

Nhưng sao Kỳ Ma Đạo Thần có thể cho cơ hội này.

“Kiếm đạo chi chủ, ngươi đúng là xứng với danh hiệu này, nếu cùng cảnh giới,

ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi hiện giờ, còn xa mới là đối thủ

của ta!”

Đôi mắt Kỳ Ma Đạo Thần sáng ngời nhìn về phía Diệp Lạc.

Một ý niệm, hắn ta dang hai tay, từng dòng lực lượng khủng bố từ trên người

hắn ta bùng nổ ra, đó đều là đại đạo chi lực.

Đại đạo chi lực hóa thành vô số đường vân kim sắc, lan tràn tứ phương, quay

xung quanh Diệp Lạc, hình thành một bàn cờ.

Bàn cờ lại lập nên!

Khi bàn cờ hạ xuống.

Rầm rầm…

Trong bóng tối truyền ra từng tiếng vang nặng nề.

Kỳ Ma Đạo Thần dốc toàn lực ứng phó!

Ở trong bàn cờ Diệp Lạc chỉ cảm thấy từng dòng áp lực rất lớn truyền đến.

May mà có hình chiếu kiếm đạo chia sẻ áp lực giúp hắn ta, nếu không thì có khả

năng áp lực đã đè hắn ta xuống.

“Cuối cùng hỗn độn thánh nhân vẫn là hỗn độn thánh nhân…”

Trong lòng Diệp Lạc không khỏi cảm khái một lát.

Cho dù hắn ta thiện chiến, kinh nghiệm phong phú, mà người có cảnh giới cao

hơn hắn ta ở trước mặt, hắn ta vẫn khó chiếm được chút tiện nghi.

“Đầu tiên, mời Bàn Cổ đạo hữu trợ chiến!”

Giọng nói của Kỳ Ma Đạo Thần vang vọng trong bàn cờ.

Ngay sau đó, trong bàn cờ vô số hào quang lóe lên.

Chỉ thấy những hào quang này nhanh chóng hội tụ lại, sau đó ngưng tụ thành

một hư ảnh rất to.

Hư ảnh này là một đại hán để râu quai nón tóc tai bù xù.

Đại hán này vừa ra trận, uy áp trong bàn cờ lập tức tăng lên gấp bội.

Rõ ràng đại hán râu quai nón này chỉ là một hư ảnh, nhưng khiến Diệp Lạc có

loại áp lực lạ thường.

Thậm chí có thể nói, Kỳ Ma Đạo Thần đều không thể khiến hắn ta áp lực lớn

như vậy.

“Đây là hư ảnh của vị khai thiên sao?”

Trên trán Diệp Lạc ứa ra mồ hôi lạnh, hắn ta nâng mắt nhìn “hư ảnh Bàn Cổ”

đại hán râu quai nón kia.

Hắn ta từng nghe sư tôn nhà mình nói tới người này.

Trước mắt đây chỉ là hư ảnh, đã có thể khiến hắn ta sinh lòng không thể địch lại,

nếu bản tôn hàng lâm, vậy sẽ là cảnh tượng cỡ nào.

Hư ảnh Bàn Cổ này, không thẹn với khen ngợi của sư tôn nhà hắn ta!

Diệp Lạc hoảng hốt một lát.

Hư ảnh Bàn Cổ kia vẫn chưa dừng lại, giơ tay đánh một quyền, đánh về phía

Diệp Lạc.

Dưới một quyền này, uy thế vô cùng vô tận che kín Diệp Lạc, khiến hắn ta

không thể chạy trốn.

“Không xong…”

Diệp Lạc đứng dậy muốn dùng pháp lực, tránh thoát rời đi, rời khỏi phạm vi của

bàn cờ.

Pháp lực của hắn ta điều động kiếm đạo.

Nhưng dưới một quyền của hư ảnh Bàn Cổ, kiếm đạo run rẩy dữ dội, không

dám tranh đấu với hư ảnh Bàn Cổ.

Lần này khiến Diệp Lạc bị hố thảm.

Kiếm đạo không phối hợp, pháp lực của Diệp Lạc điều động xảy ra sự cố, căn

bản không kịp phòng ngự một quyền này của Bàn Cổ, chỉ có thể trơ mắt nhìn

hắn ta đánh giết tới.



Ở phía xa, sáu thánh Hồng Hoang cùng với Sở Duyên nhìn thấy cảnh này.

Khi bọn họ nhìn thấy hư ảnh Bàn Cổ được triệu hoán ra, cũng kinh ngạc rất lâu.

Nhất là sáu thánh Hồng Hoang, một đám nhìn hư ảnh Bàn Cổ trong bàn cờ

xong, đều đồng tử co rụt mạnh.

Bọn họ đều là hậu bối hoặc hậu duệ của Bàn Cổ.

“Bàn Cổ phụ thần…”

“Diệp tiểu hữu gặp nguy hiểm, Tam Thiên Đại Đạo từng bị Bàn Cổ chém qua,

đối với Bàn Cổ đương nhiên có e ngại, chỉ sợ kiếm đạo không thể tương trợ

Diệp tiểu hữu…”

“Sở đạo hữu, bọn ta, bọn ta đối mặt với Bàn Cổ, đều không thể ra tay, Bàn Cổ

có bóng ma quá lớn đối với đạo tâm của bọn ta…”

Sáu thánh Hồng Hoang cau mày nói.

Sở Duyên nghe thấy thế không có chút ý nghĩ gì, vẻ mặt không chút thay đổi,

hắn bắt đầu khởi động khí tức toàn thân, chuẩn bị ra tay
Bình Luận (0)
Comment