Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, đột nhiên trong lúc này, trong bàn cờ, từng đợt
quang mang mãnh liệt chớp lóe.
Một lát sau, từng đợt hào quang hóa thành từng bóng người, sừng sững ở trong
bàn cờ.
Trong bóng người này, có tổng cộng bảy bóng dáng.
Trong đó sáu bóng dáng, là sáu thánh Hồng Hoang trong cực hoang.
Còn có một người là bóng dáng của Diệp Lạc.
Bảy bóng người này hiển hóa, khiến bầu không khí trong bàn cờ tràn ngập cảm
giác áp lực.
Tô Càn Nguyên nhìn thấy bảy bóng dáng này, lập tức u mê.
Bảy bóng dáng này mang tới cảm giác áp bức rất lớn cho hắn ta.
Diệp Lạc tạm không nói đến.
Sáu bóng dáng còn lại, hắn ta không thấy rõ lắm, nhưng hắn ta biết rõ, hắn ta
tuyệt đối không phải là đối thủ.
“Vãn bối Đạm Đài Lạc Tuyết, mời sáu vị tiền bối trợ chiến.”
“Sư muội Đạm Đài Lạc Tuyết, mời đại sư huynh trợ chiến.”
Đạm Đài Lạc Tuyết không quản Tô Càn Nguyên.
Nàng thản nhiên nói hai câu như thế.
Diệp Lạc là thánh nhân.
Sáu thánh Hồng Hoang là hỗn độn thánh nhân.
Hình chiếu ra bọn họ, đương nhiên sẽ bị phát hiện, cho nên nàng cần xin ý kiến
của bảy người này.
Lấy chuyện này đạt được đồng ý.
Khi nàng nói xong hai câu.
Trong mơ hồ, bảy giọng nói cùng vang lên.
“Được.” x6.
“Sư muội không cần nhiều lời, trực tiếp dùng hình chiếu là được.”
Nhận được cho phép, khóe miệng Đạm Đài Lạc Tuyết hơi nhếch lên.
Tam sư huynh, vậy kế tiếp, tới lượt huynh xui xẻo rồi.
“Đa tạ sáu vị tiền bối, đa tạ đại sư huynh.”
Đạm Đài Lạc Tuyết cúi đầu với hư không.
Ngay sau đó, dưới một ý niệm trong đầu nàng, bảy bóng người cùng bắt đầu
chuyển động.
Trong sáu thánh Hồng Hoang, hình chiếu Tây Phương Nhị Thánh bay ra, ấn
chặt Tô Càn Nguyên.
Tô Càn Nguyên lập tức lờ mờ, hắn ta đều không thấy rõ người tới, đã bị giữ
chặt trên đất.
Hắn ta ra sức phản kháng, nhưng căn bản không làm được.
Hai hình chiếu này có sức lực rất mạnh.
Mạnh tới mức hắn ta cử động đều không thể cử động được.
Bị buộc bất đắc dĩ.
Tô Càn Nguyên trực tiếp mở lực chi đại đạo, chỉ trong nháy mắt chiến lực của
hắn ta tăng vọt lên, hắn ta muốn phá tan hai hình chiếu này.
Nhưng ngay sau đó, hư ảnh Tam Thanh hàng lâm, lại trấn áp hắn ta xuống.
Chỉ còn lại hư ảnh Nữ Oa, đứng ở phía sau, chuẩn bị phát động công kích.
Còn có hư ảnh Diệp Lạc đứng ở phía trước, chuẩn bị phát động công kích phía
trước.
“Này này này, tứ sư muội, ta nhận thua, nhận thua…”
“Đừng mà, tứ sư muội, đừng ra tay, đợi đã, mau thu hồi mấy hư ảnh này đi, đây
là thứ quỷ gì thế, ta không chơi, không chơi nữa…”
Trong trường hà kiếm đạo.
Khi Sở Duyên dẫn theo Diệp Lạc trở về, trong trường hà kiếm đạo đã khôi phục
yên bình.
Diệp Lạc đi vào trong trường hà kiếm đạo, nhìn trái nhìn phải một lát, nhìn mọi
thứ ở bốn phương tám hướng xong, khóe miệng mang theo ý cười, không biết
suy nghĩ cái gì.
“Lạc Nhi, ngươi đang cười cái gì?”
Sở Duyên lập tức nhận ra vẻ mặt của Diệp Lạc, không khỏi mở miệng hỏi một
câu.
“Không, không có gì.”
Diệp Lạc vội vàng lắc đầu.
Hắn ta đâu dám nói ra.
Vừa rồi khi Đạm Đài Lạc Tuyết mở hình chiếu của hắn ta, hắn ta đã lập tức cảm
nhận được.
Đương nhiên cũng biết chuyện Tô Càn Nguyên bị đánh.
Nhìn thấy lão tam bị đánh, đương nhiên là hắn ta rất vui vẻ.
Nhưng hắn ta không thể biểu hiện ra trước mặt sư tôn, kỳ cục cỡ nào.
Cho nên hắn ta chỉ có thể coi như không biết.
Sở Duyên thấy dáng vẻ của Diệp Lạc kỳ lạ, cũng không để ý nhiều, nhưng trong
lòng nói thầm một tiếng, mặt ngoài thì không nói gì.
Hắn bảo Diệp Lạc tự mình đi tu hành.
Ngay sau đó lập tức tiến vào trong đại điện của tông chủ ở Ẩn Thiên Đảo.
…
Chỉ một lát đã đến đại điện tông chủ.
Sở Duyên lập tức bắt đầu mở tiểu hiệu, bắt đầu xem hiện trạng nhân vật như
thường ngày.
Sau khi xem đại khái một lát, phát hiện không có vấn đề gì thì hắn an tâm.
Nên biến mạnh vẫn đang biến mạnh.
Nên giảm xuống vẫn đang giảm xuống.
Toàn bộ như trước.
Ngay sau đó hắn mở “bảng xếp hạng chiến lực của Vô Đạo Tông” tiến hành
xem xét.
[Bảng xếp hạng chiến lực của đệ tử Vô Đạo Tông.]
[Hạng nhất: Diệp Lạc (thánh nhân).]
[Hạng hai: Tử Tô (thánh nhân).]
[Hạng ba: Đạm Đài Lạc Tuyết (thánh nhân).]
[Hạng tư: Tô Càn Nguyên (thánh nhân).]
[Hạng năm: Thao Thế (chuẩn thánh).]
[Hạng sáu: Ngải Tình (chuẩn thánh).]
[Hạng bảy: Tô Hề (chuẩn thánh).]
…
[Hạng 10: Hoa Thần Y (nửa bước chuẩn thánh).]
[Hạng 11: Lâm Mạc (Đại La Kim Tiên).]
…
[Hạng 15: Trương Hàn (Đại La Kim Tiên).]
[Hạng 16: Trần Quân (Đại La Kim Tiên).]
[Hạng 17: Diệp Đạo (nửa bước Tán Tiên).]
…
Nhất môn tứ thánh!
Tính cả Từ Ngự, sẽ là năm thánh!
Đây là phong thái cỡ nào.
Nhưng mà số 17 này là sao vậy.
Sở Duyên không nhìn Trương Hàn, ánh mắt hắn lập tức nhìn về phía Diệp Đạo.
Nửa bước Tán Tiên này là thứ đồ chơi gì?
Nhìn như vậy, ngay cả tán tiên đều không tính nữa hả?
Mẹ kiếp, đệ tử thứ 17 này, đúng là giỏi.
Tốc độ ngã lần này, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ngay cả tán tiên đều không phải.
Vậy cùi bắp cỡ nào…
“Haizz…”
Sở Duyên thở dài một hơi.