Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1302

Thiên Đạo Tiên giới là nửa bước Đại Đạo thánh nhân không sai.

Nhưng một khi rời khỏi Tiên giới, chắc chắn sẽ bị suy yếu.

Đến lúc đó hai hào của hắn đều là cấp bậc Hỗn Độn thánh nhân, còn có Tam

Thanh, chưa chắc không thể tiêu diệt Thiên Đạo Tiên giới.

Kế hoạch của Sở Duyên vô cùng rõ ràng.

Kế tiếp, đợi động tác của đám Diệp Lạc là được.

Nghĩ tới đây, Sở Duyên không nghĩ gì nữa.

Hắn khẽ lắc đầu, nhìn về phía Thiên Đạo Tiên giới.

“Chuyện ở đây đã xong, ta đi về trước.”

Sau khi Sở Duyên nói xong câu đó.

Không mang theo chút do dự nào.

Xoay người lập tức hóa thành tia sáng, bay về phía Đông Thần Châu.

Thiên Đạo Tiên giới nhìn Sở Duyên rời đi, im lặng không nói.

Hắn ta cũng đang nghĩ kế hoạch làm thế nào chơi chết Sở Duyên.

Hai người gần như đạt thành nhất trí.

Sở Duyên nghĩ làm thế nào hố chết Thiên Đạo Tiên giới.

Thiên Đạo Tiên giới cũng nghĩ làm thế nào giết chết được Sở Duyên.

Nhưng mà biện pháp của Thiên Đạo Tiên giới tương đối mềm nhẹ, tính toán cắt

cánh chim của Sở Duyên trước, tiêu diệt đám Diệp Lạc.



Cùng lúc đó.

Ở bên trường hà kiếm đạo.

Ẩn Thiên Đảo, Vô Đạo Tông.

Lúc này đệ tử thứ 17 Diệp Đạo đang đứng ở cửa đại điện tông chủ, hắn ta ngơ

ngác ngẩng đầu nhìn cung điện trước mặt.

Nếu nhìn kỹ vẻ mặt hắn ta, có thể nhìn ra được chút tiều tụy.

Hơn nữa đôi mắt hắn ta màu đỏ tươi, có cảm giác như tẩu hỏa nhập ma.

Hắn ta nhìn đại điện tông chủ, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Vì sao tu vi của ta không thể tiến triển.”

“Rốt cuộc chuyện này là vì sao…”

“Nhất định là sư tôn, là sư tôn giấu dốt, dạy ta một số thứ vô dụng, che giấu đi

bản lĩnh thật sự! Nhất định là như vậy.”

“Các sư huynh sư tỷ đều có thể thành tài, không có đạo lý ta không được, nhất

định là vấn đề của sư tôn…”

“Ta phải đi tìm sư tôn, bảo sư tôn dạy bản lĩnh thật sự cho ta!”

Diệp Đạo đứng bật dậy, trong động tác của hắn ta kèm theo ma khí.

Rất rõ ràng, tu hành của hắn ta gây ra rủi ro.

Chỉ thấy hắn ta đi tới trước đại điện tông chủ, vươn tay đẩy cửa ra.

Đúng vậy, hắn ta không làm bất cứ động tác tính lễ phép gì, mà trực tiếp đẩy

cửa ra.

Bình thường đại điện tông chủ căn bản không có bất cứ cấm chế gì.

Bởi vì có thể đi tới trước đại điện tông chủ, trên cơ bản đều là đệ tử thân truyền,

cho dù không phải đệ tử thân truyền, cũng là người có thân phận đặc biệt như

đám Lý Nhị.

Người bình thường căn bản không tới được.

Nhưng thân phận của Diệp Đạo là đệ tử thân truyền, đương nhiên là hắn ta có

thể tiếp cận đại điện tông chủ.

Nhưng trong đệ tử thân truyền, không ai dám trực tiếp đẩy cửa đại điện tông

chủ.

Diệp Đạo là một ngoại lệ.

Là chuyện tất cả đệ tử thân truyền đều không thể ngờ tới.

Chỉ thấy Diệp Đạo đẩy cửa ra, đi vào đại điện tông chủ, ánh mắt hắn ta nhanh

chóng nhìn về phía tiểu hiệu thần quang.

“Sư tôn!”

Tuy thần chí của Diệp Đạo bắt đầu không rõ, nhưng đối mặt với Sở Duyên vẫn

dần cúi người thi lễ.

Sư tôn…

Một câu này vang lên.

Sở Duyên ở Tiên giới phía xa lập tức điều động tinh thần, quay trở về tiểu hiệu

thần quang.

Chỉ thấy tiểu hiệu thần quang chậm rãi mở mắt.

Khi hắn nhìn thấy là Diệp Đạo đang gọi hắn, cũng sửng sốt một lát.

Tiểu thập thất này, tìm hắn làm gì?

Không đúng, trạng thái của tiểu thập thất này rất không thích hợp.

Sở Duyên đã nhận ra được gì đó, lông mày không nhịn được nhíu lại.

“Đạo Nhi, ngươi đến đây là có chuyện gì?”

Sở Duyên vẫn mở miệng hỏi một câu trước.

“Sư tôn, người dạy toàn đồ vô dụng!”

Diệp Đạo quỳ trên đất, mở miệng nói một câu như vậy.

“Hửm? Đạo Nhi, sao có thể chửi bới mình như vậy? Vi sư không cho ngươi nói

mình như vậy.”

Sở Duyên sửng sốt một lát, mở miệng nói một câu.

Nghe thấy câu này, Diệp Đạo bất chợt ngây ngẩn cả người.

Thần trí mơ hồ của hắn ta tỉnh táo một chút.

Hắn ta, hắn ta muốn nói đúng lắm, sư tôn dạy cho hắn ta, đều là dạy ra đồ vô

dụng.

Ý của sư tôn là, hắn ta là đồ vô dụng sao?

Đúng vậy.

Hóa ra đây mới là ý chân chính của sư tôn.

Hắn ta rất ấm ức.

Sư tôn đều nói hắn ta vô dụng, hắn ta bực tức.

Ấm ức trào dâng trong lòng hắn ta.

Diệp Đạo hơi tẩu hỏa nhập ma suýt nữa khóc ra.

Sở Duyên ở phía trên nhìn Diệp Đạo này, luôn cảm thấy Diệp Đạo này rất kỳ lạ.

Hắn cau mày mở hiện trạng người vật ra.

Đặc biệt xem xét tình hình của Diệp Đạo.

[Đệ tử thứ 17 của ngươi Diệp Đạo tẩu hỏa nhập ma, tinh thần mơ hồ.]

[Đệ tử thứ 17 của ngươi đạo tâm vỡ nát, tu vi hạ thấp mức độ lớn.]



Quả nhiên, đệ tử thứ 17 này xảy ra vấn đề.

Tẩu hỏa nhập ma, đạo tâm vỡ nát!

Sở Duyên nhíu mày chặt hơn…

[Đệ tử thứ 17 của ngươi Diệp Đạo tẩu hỏa nhập ma, tinh thần mơ hồ.]

[Đạo tâm của đệ tử thứ 17 vỡ nát, tu vi hạ thấp mảng lớn.]
Bình Luận (0)
Comment