Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1312

Khi công kích kia sắp chạm tới người đám Diệp Lạc, vậy mà công kích kia im

lặng tiêu tán, giống như không muốn chạm vào đám Diệp Lạc.

Trong ánh mắt kinh ngạc của đám Diệp Lạc, năm bóng người bay từ đằng xa

tới.

Cầm đầu đúng là Trương Hàn…

“Người nào dám can đảm thương tổn đại sư huynh nhà ta?”

Người còn chưa tới, tiếng đã tới trước.

Người nói đúng là Trương Hàn.

Đám Trương Hàn Thao Thế bay từ đằng xa tới, tốc độ rất nhanh, một đường phi

hành qua khiến cực hoang chấn động.

Sở dĩ Trương Hàn có thể không kiêng nể gì xuyên qua cực hoang như vậy,

đương nhiên là vì phù văn.

Chỉ thấy trên tay Trương Hàn là một phù văn màu vàng kim, hắn ta không phát

động công kích, nhưng khí tức của phù văn khiến hắc ám xung quanh điên

cuồng chấn động.

Phù văn một kích toàn lực của nửa bước đại đạo thánh nhân, chỉ dựa vào khí tức

đã đủ chấn nhiếp rất nhiều thứ.

Trương Hàn dẫn đầu đám người bay vào vòng chiến đấu.

Hắn ta vốn tưởng rằng mình sẽ lấy hình tượng chúa cứu thế xuất hiện trước mặt

các đồng môn.

Nhưng nằm ngoài ý muốn, khi đám Trương Hàn tiến vào, thì phát hiện ánh mắt

mọi người đều nhìn về phía bọn họ, trong đó bao gồm đám Diệp Lạc cũng như

vậy.

Chuyện này khiến bọn họ đều ngây ngẩn cả người.

Không đúng…

Chuyện này…

Chuyện này khác với tưởng tượng của bọn họ mà.

Cho nên hiện giờ xảy ra chuyện gì thế?

“Lão nhị, sao đệ lại ở đây?”

Cuối cùng vẫn là Diệp Lạc dẫn đầu mở miệng, phá vỡ bầu không khí xấu hổ

này.

“Đại sư huynh, không phải là các huynh bị đánh sao? Cho nên ta mới chạy lên

giúp đỡ. Vì sao vừa rồi đại sư huynh lại ngăn cản công kích, thiếu chút nữa ta

không kịp thu tay về.”

Trương Hàn vội vàng truyền âm nói.

“Bị đánh gì cơ?”

Diệp Lạc lờ mờ một lát.

Hắn ta bị đánh ư?

Diệp Lạc nhíu mày, nhìn thoáng qua Chuẩn Đề phía sau, lờ mờ đoán được gì

đó.

“Đại sư huynh, có biện pháp khiến nơi này không bị người ta giám sát không?

Ta lo lắng Thiên Đạo Tiên Giới đang nhìn chằm chằm nơi này.”

Trương Hàn không nói gì, mà rất cẩn thận truyền âm dặn dò.

Nghe thấy những lời này, lúc này Diệp Lạc mới truyền âm nói với bên Tam

Thanh một câu.

Tam Thanh và Tiếp Dẫn lập tức hiển hóa cơ thể.

“Cứ yên tâm, nơi này đã được bọn ta dùng pháp lực bao phủ, cho dù Thiên Đạo

Tiên Giới cường thịnh tới mấy, cũng không có khả năng giám sát nơi này.”

“Hơn nữa bọn ta đã dùng thần thông làm biểu hiện giả dối ở ngoài, Thiên Đạo

Tiên Giới nhìn qua, chỉ thấy là chúng ta đang đứng sóng đôi, sẽ không thấy

được gì khác.”

Thông Thiên giáo chủ mở miệng nói như vậy.

Lần này đám Trương Hàn kinh hãi.

Bọn họ đều không biết Tam Thanh.

Nhưng mà từ lời nói của Thông Thiên giáo chủ có thể biết được, Tam Thanh là

đại năng giả mạnh cỡ nào.

Vậy mà ngay cả Thiên Đạo Tiên Giới đều không thể giám sát, thậm chí lấy biểu

hiện giả dối, vậy mà có thể mê hoặc Thiên Đạo Tiên Giới.

“Được rồi lão nhị, bây giờ có thể nói là có chuyện gì hay không?”

Diệp Lạc dò hỏi.

Trương Hàn nghe thấy thế cũng không giấu diếm nữa, bắt đầu nói ra mọi

chuyện.

Mọi người trước mặt biết được chuyện này là hiểu lầm xong, cả đám đều hết

nói nổi.

Nhất là Chuẩn Đề, gương mặt đều tái đi.

Chỉ vì hiểu lầm như vậy, lão ta suýt chút nữa không còn.

Đạo hạnh toàn thân, suýt chút nữa hóa thành hư ảo.

Tất cả những chuyện này, chỉ vì một hiểu lầm.

Nhưng Chuẩn Đề khó mà nói được gì.

Lão ta còn có thể trách Trương Hàn được sao? Người ta cũng chỉ muốn giúp

đồng môn của mình, cho nên mới làm như vậy.

Nhưng mà người nào cũng không thể trách, chuyện này khiến lão ta vô cùng

khó chịu, đầy bụng tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.

Trái lo phải nghĩ, cuối cùng Chuẩn Đề thêm hết oán khí lên người Thiên Đạo

Tiên Giới.

Ngươi nói xem một Thiên Đạo Tiên Giới như ngươi, đang yên đang lành đưa

đại sát khí cho người khác làm gì?

Phong ấn một kích toàn lực của mình, hóa thành phù văn, đây là chuyện tiêu

hao tinh lực và căn nguyên cỡ nào.

Thiên Đạo Tiên Giới quỷ này, rảnh rỗi không có việc gì làm, lãng phí nhiều tinh

lực căn nguyên như vậy, làm ra năm phù văn còn tùy ý giao cho một tiểu bối.

Đây là đầu óc bị nước vào sao?

Chuẩn Đề đầy bụng oán khí, cuối cùng rơi lên hết đầu Thiên Đạo Tiên Giới.

“Đệ đúng thật là… Bọn ta chỉ đang so tài, đệ đi lên lập tức…”

Diệp Lạc cũng hết nói nổi.

Hắn ta ngàn lần không ngờ tới là, lại vì nguyên nhân như vậy.

Hiểu lầm lớn như thế, hắn ta cũng không biết nên nói gì cho phải.

“Tiền bối, xin lỗi.”

Trương Hàn vội vàng giải thích với Chuẩn Đề, không dám nhiều lời.

“Không sao không sao, dù sao hiện giờ ta cũng không chịu thương tổn gì.”

Chuẩn Đề cũng chỉ có thể lựa chọn nói như vậy.

Lão ta còn có thể làm gì được Trương Hàn sao?

Sau lưng Trương Hàn là Sở Duyên.

Ở trong cảm nhận của đám Chuẩn Đề, Sở Duyên ít nhất là cấp bậc đại đạo

thánh nhân.

Lão ta đâu dám đắc tội Sở Duyên
Bình Luận (0)
Comment