Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1322

Khí thế của Diệp Đạo có vẻ vô cùng nhỏ yếu khi ở đây.

Dù sao hắn ta chỉ là một người thuộc cảnh giới Độ Kiếp mà thôi.

Hiện giờ cho dù thế nào, Trương Hàn cũng là Đại La Kim Tiên, còn nắm giữ

quyền hành một châu.

Đương nhiên khí thế không giống người thường.

“Ta thấy trên người ngươi tràn ngập ma khí, muốn vì chính đạo loại bỏ ngươi

mà thôi, nhưng thấy tư chất của ngươi không tệ, nghĩ có lẽ sau lưng ngươi có

thế lực gì đó. Nói đi, thế lực sau lưng ngươi là ai? Nếu đủ lớn mạnh, nói không

chừng ta sẽ tha cho ngươi.”

Trương Hàn không nói ra thân phận của mình, mà làm bộ nghiêm túc nói ra

những lời như vậy.

Hắn ta muốn nhìn xem tâm tính của thập thất sư đệ này thế nào.

“Thế lực của ta ư?”

Bỗng nhiên Diệp Đạo muốn nói ra tông môn của mình.

Vô Đạo Tông!

Hắn ta hoảng hốt một lát.

Nếu lúc này hắn ta nói ra tông môn của bản thân, với lực ảnh hưởng của Vô

Đạo Tông, có lẽ người khủng bố trước mắt sẽ tha cho hắn ta.

Nhưng mà…

Nhưng mà hắn ta không muốn nói!

“Ta không có thế lực!”

Diệp Đạo vô cùng quả quyết nói.

“Ngươi chắc chắn chứ?”

“Ta chắc chắn.”

“Thật sự không có thế lực ư?”

“Thật sự không có, muốn chém muốn giết muốn róc thịt thì mời tự nhiên, làm

gì cũng được.”

“…”

Thấy thái độ của Diệp Đạo kiên định.

Trương Hàn cũng không tiếp tục nói, trong lòng tán thưởng một câu.

Thập thất sư đệ này, tâm tính không tệ.

“Được rồi, không đùa ngươi nữa, ta không phải là người xấu gì, ta là nhị sư

huynh của ngươi, có lẽ ngươi từng nghe tới tên tuổi của ta? Ta phụng mệnh sư

tôn, tiến đến dạy bảo ngươi một chút.”

Trương Hàn xua tay áo, nói.

“Hả? Nhị sư huynh?”

Diệp Đạo ngây ngẩn cả người.

Đương nhiên là hắn ta từng nghe nói tới tên tuổi của nhị sư huynh này.

Nhưng chỉ nghe thấy tên tuổi, chưa từng gặp mặt.

Không ngờ tới lại gặp được vị trong truyền thuyết này.

Hơn nữa, đợi đã.

Nhị sư huynh này mới nói…

Phụng mệnh của sư tôn, tới dạy bảo hắn ta?

Vậy mà sư tôn còn chưa từ bỏ hắn ta?

Diệp Đạo rơi lệ.

Hắn ta đều đã nghĩ sư tôn từ bỏ hắn ta rồi.

Không ngờ tới vậy mà sư tôn còn suy nghĩ cho hắn ta.

Chẳng qua…

Nhị sư huynh này cũng không giống lời đồn trong Vô Đạo Tông.

Trong truyền thuyết của Vô Đạo Tông, nhị sư huynh vô cùng cùi bắp.

Lúc này nhìn có vẻ không giống lắm…



Đông Thần Châu, vùng phương bắc, trong một tòa thành nhỏ hẻo lánh.

Một bóng người xuyên qua giữa ngã tư đường phồn hoa.

Bóng người này toàn thân mơ hồ, người khác căn bản không thấy rõ dáng vẻ cụ

thể của người này.

Vốn là bóng người như vậy, đặt ở trong đường phố náo nhiệt mà phồn hoa, hẳn

là rất dễ hấp dẫn sự chú ý.

Nhưng mà nằm ngoài ý muốn, bóng dáng này không hấp dẫn sự chú ý của bất

cứ người nào.

Tất cả người đi ngang qua đều coi như không thấy bóng người này, giống như

bóng người này không tồn tại.

Bóng người này đúng là Sở Duyên.

Sở Duyên từ hư vô chi hải ra, đã du lịch không ít thành trì.

Lúc này, hắn đang tới thành nhỏ hẻo lánh du lịch.

Hắn từ Đông Thần Châu mà ra, đã du lịch không ít nơi.

Đi tới thành nhỏ hẻo lánh này, chỉ là tùy ý dao động mà thôi.

“Xem ra, Đông Thần Châu vẫn gọn gàng ngăn nắp, kiếp khí ở bên ngoài căn

bản không ảnh hưởng tới Đông Thần Châu.”

“Cho dù là phàm nhân của Đông Thần Châu, dường như tư chất đều rất tốt, so

với phàm nhân ở bên Thái Huyền Giới, hoàn toàn là cách biệt một trời một

vực.”

Sở Duyên đi trên đường phố, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Phàm nhân ở Thiên Giới, đặt ở hạ giới đều thuộc Thiên Kiêu một phương.

Sở Duyên cũng không nắm chắc dạy phế đám phàn nhân này.

Cho nên hắn đang tìm, tìm một số người có vẻ đặc biệt.

“Hay là thu thập một đám phàm nhân, lấy số lượng giải quyết? Nhân số nhiều,

không có khả năng tất cả đệ tử đều thành tài, chắc chắn sẽ tương đối nhiều đệ tử

phế vật.”

Sở Duyên dâng lên ý nghĩ này.

Nhưng rất nhanh đã bị hắn phủ quyết.

Hắn không có nhiều tâm tư đi quản lý nhiều người như thế.

Trong Vô Đạo Tông ngoại trừ lão đại, lão nhị có năng lực quản lý này, những

người khác đều khiến hắn có cảm giác không có năng lực quản lý này.

Không thể thu nhận đông người.

Chỉ có thể thu nhận mấy người trước.

Thu nhận mấy người mà nói, hắn chỉ có thể chậm rãi tìm.

Sở Duyên nghĩ như thế, lại cảm thấy đau đầu.

Nói thật, hiện giờ hắn còn chưa biết mình phải tìm loại đệ tử như thế nào tiến

hành dạy phế.

Sở Duyên bất đắc dĩ hành tẩu trên đường phố.

Hắn đi tới đi lui, khi đi ngang qua một chỗ, trái lại dừng bước.

“Sòng bạc sao?”

Sở Duyên nhìn về phía cửa hàng trước mặt, hơi sửng sốt một lát.

Hắn không biết hắn có chút hứng thú đối với sòng bạc này như vậy.

Hắn cũng không biết chút hứng thú này từ đâu ra.

Nhưng hiện giờ hắn rất muốn đi vào xem một chút
Bình Luận (0)
Comment