Đông Thần Châu, trên một con đường nhỏ ở núi cao.
Sở Duyên dẫn theo một người hành tẩu trên con đường này.
Người được hắn dẫn đi cùng, đúng là Tần Trăn.
Tần Trăn bại bởi Sở Duyên, thì bị hắn dẫn đi, lượn lờ khắp nơi với hắn.
Sở Duyên là quý danh thần quang, đi bao xa cũng không mệt.
Nhưng Tần Trăn thì khác.
Hắn ta chỉ là một phàm nhân biết chút thiên thuật mà thôi.
Đi lâu như thế, đã sớm mệt không chịu được.
Hiện giờ đi trên con đường nhỏ, chân đều đã run rẩy, dường như mệt tới mức
sắp hư thoát.
Nhưng mà Sở Duyên có thể nhìn ra được, đây không phải là cực hạn của Tần
Trăn này.
Thậm chí thể năng cũng chưa đạt tới cực hạn.
Đơn thuần là Tần Trăn này lười biếng mà thôi.
“Tần Trăn, đi đường như tu hành, nếu như ý chí không kiên định, sao có thể leo
lên núi cao hơn? Vì sao ngươi không muốn nghiêm túc chăm chỉ?”
Sở Duyên cảm thấy buồn cười, đứng trước một gốc cây, dừng lại, quay đầu nhìn
về phía Tần Trăn nói.
“Này này này, ngươi đứng nói chuyện không đau thắt lưng, rõ ràng ngươi là tu
sĩ, đương nhiên ngươi sẽ không mệt, ta chỉ là một phàm nhân.”
Tần Trăn thở hổn hển, thản nhiên nói.
Hắn ta coi như nhìn thấy rõ.
Sở Duyên là một tu sĩ, cho nên mới có thể tùy ý đo nắn hắn ta khi đánh cược
với hắn ta.
Nếu không ở dưới thiên thuật của hắn ta, không có khả năng có phàm nhân sẽ
thắng được hắn ta.
“Ngươi chỉ là một phàm nhân, chẳng lẽ ngươi không muốn bước vào con đường
tu hành? Không muốn trở thành tu sĩ?”
Sở Duyên mỉm cười, nói.
“Ngươi nghĩ rằng ta không muốn ư? Ta không có tư chất đó, sao có thể trở
thành tu sĩ?”
Tần Trăn tức giận nói.
Hắn ta hoàn toàn không sợ Sở Duyên.
Dù sao cùng lắm thì chết, hắn ta cũng không sợ.
“Ngươi không có tư chất đó?”
Sở Duyên sửng sốt một lát.
Trong mắt hắn hiện lên một tia thần quang, nhìn Tần Trăn một lát.
Tư chất của Tần Trăn này, không khác biệt lắm là dáng vẻ của phàm nhân bình
thường.
Đúng là tư chất này đặt ở Tiên giới mà nói, quá mức bình thường.
“Không phải sao, tư chất của ta đã sớm từng kiểm tra, như phàm nhân bình
thường, cho dù tu hành cả đời, cùng lắm cũng chỉ là phàm cảnh, còn không
bằng không tu hành.”
Tần Trăn thở dài.
Hắn ta đứng dậy, đi tới bên cạnh mấy bước.
Nhìn cây cái cây ở bên cạnh, hắn ta mở miệng lần nữa.
“Nhưng mà ông trời đối xử với ta không tệ lắm, cho ta đôi tay khéo léo này. Ta
trời sinh có thiên phú gặp may đối với thiên thuật, vừa vặn thông qua học tập
đơn giản, có thể đánh bại mọi người, luyện ra một tay thiên thuật cao siêu. Nếu
ngươi không phải là tu sĩ, có lẽ khó mà thắng được ta.”
Chỉ nghe Tần Trăn nói như vậy.
Sau khi hắn ta nói xong, lại hơi ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nhìn về phía Sở
Duyên.
Hắn ta không nghĩ rằng mình sẽ thua.
“Thú vị.”
Sở Duyên nhìn Tần Trăn này, tràn ngập hứng thú.
Bỗng nhiên hắn muốn nhận người này làm đồ đệ.
Nói không chừng đệ tử này, chính là chủng loại đệ tử mà hắn tìm kiếm.
Chính là loại có thể dạy phế, tâm tính không kiên định, tư chất bình thường.
Hơn nữa trong nhận thức của bản thân, đều cảm nhận được mình yếu, không đủ
tự tin.
Xác suất dạy phế đệ tử này, rất cao.
Có thể nhận người này làm đồ đệ!
Sở Duyên vừa nghĩ tới đây, lập tức có chủ ý.
“Ta không tin cả đời này đều là phàm nhân, ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ,
ngươi có bằng lòng hay không?”
Sở Duyên nhìn về phía Tần Trăn, thản nhiên nói một câu như thế.
“Hả? Ngươi đang nói đùa sao?”
Tần Trăn ngây ngẩn cả người.
Đùa gì thế, nhận hắn ta làm đồ đệ?
Một tu sĩ, chạy tới nhận dân cờ bạc như hắn ta làm đồ đệ?
Đây là đang đùa người ta sao?
“Sao thế, không muốn à?”
Sở Duyên khẽ nhíu mày, mở miệng khiến Tần Trăn nhanh chóng lấy lại tinh
thần.
“Không, ta chỉ đang suy nghĩ, có phải là ngươi đang nói đùa hay không?”
Tần Trăn ngẩng đầu nhìn Sở Duyên, mở miệng hỏi một câu như vậy.
“Ngươi cảm thấy ta đang nói đùa ư?”
Sở Duyên đáp lại một câu như vậy.
Hắn bước đi trên đất nhẹ hơn một chút.
Cả cơ thể biến hóa ra, quanh người hắn đại xá thần quang, hoàn toàn bùng nổ ra
dáng vẻ vốn có của quý danh thần quang.
Vào lúc này, Tần Trăn mới thấy được dáng vẻ chân chính của quý danh thần
quang.
Quanh người quấn quanh thần quang vô cùng vô tận, chỉ cần đứng ở đó, sẽ
khiến người ta có cảm giác áp bách vô hạn, giống như người nọ là thần linh duy
nhất trên thế gian, chúa tể của vạn vật, quý không gì sánh bằng.
“Ngươi có nguyện ý bái bổn tọa làm vi sư hay không?”
Sở Duyên hiển hóa cơ thể mở miệng lần nữa, nói một câu như vậy.
Tần Trăn đứng phía dưới đâu còn có thể không rõ.
Người này căn bản không phải tu sĩ gì.
Chỉ sợ là một tiên nhân.
Tuy hắn ta cảm thấy khó hiểu, vì sao một tiên nhân lại muốn nhận hắn ta làm đồ
đệ, nhưng hắn ta biết phải nắm chắc lấy cơ hội này.
“Ta nguyện bái tiền bối làm vi sư!”
Lúc này Tần Trăn quỳ trên đất dập đầu.