Nhưng đối với Trương Hàn mà nói, cũng là một loại áp lực tâm lý.
Bị nhiều đồng môn khủng bố vây quanh như vậy, cả đám còn lộ ra nụ cười
không có ý tốt, người nào chống đỡ được.
Trương Hàn im lặng lấy một phù văn màu vàng ra.
Khi hắn ta lấy phù văn màu vàng ra, uy áp đáng sợ lập tức hàng lâm, bức lui
toàn bộ đệ tử của Vô Đạo Tông.
Trong phù văn màu vàng này, phong ấn một kích toàn lực của nửa bước đại đạo
thánh nhân.
Nếu phóng thích phù văn màu vàng này ra, tất cả mọi người ở đây không có khả
năng chống đỡ được.
Đám đệ tử của Vô Đạo Tông nhìn thấy phù văn này, đúng là không dám tiến lên
nữa.
Ngay cả Thao Thế và Ngải Tình đang triền đấu đều không nhịn được dừng lại,
nhìn về phía Trương Hàn.
“Giao chí bảo ra đây, ta tha cho các ngươi một mạng!”
Trương Hàn giơ cao phù văn màu vàng, lớn tiếng quát.
Các đệ tử của Vô Đạo Tông đối mặt với phù văn màu vàng trong tay Trương
Hàn, thật sự không biết làm thế nào.
Đúng lúc này, một giọng nói lặng yên truyền vào tai mọi người.
“Kết thúc công việc đưa chí bảo cho lão nhị, chúng ta rút lui.”
Đây là giọng Tô Càn Nguyên.
Tô Càn Nguyên vẫn luôn âm thầm quan sát nơi này, nhìn thấy cảnh tượng trước
mắt thì biết công việc đã kết thúc.
Nên giao chí bảo cho Trương Hàn mang về.
Đám Ngải Tình nghe thấy thế, lập tức chuẩn bị nghe theo lệnh của Tô Càn
Nguyên.
Nhưng không đợi đám Ngải Tình có động tác.
Trái lại Trương Hàn truyền âm cho bọn họ.
“Lão tam, lát nữa ngươi nhân lúc bọn họ ném chí bảo cho ta, âm thầm đánh lén
ta một quyền, đánh thật, đừng khách sáo. Ta chuẩn bị dùng thương thế tranh thủ
tin tưởng của Thiên Đạo Tiên Giới, các ngươi cũng có thể nhân cơ hội kết thúc
công việc.”
Chỉ nghe Trương Hàn truyền âm nói như thế.
“Được.”
Tô Càn Nguyên đang ẩn nấp trong tối không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đáp.
Các đệ tử của Vô Đạo Tông ở xung quanh đều ngây ngẩn cả người.
Trong lòng bọn họ kinh ngạc một lát.
Không ngờ tới Trương Hàn tàn nhẫn như vậy.
Không tiếc dùng bản thân đổi lấy sự tin tưởng của Thiên Đạo Tiên Giới.
Trương Hàn cũng không rảnh nghĩ nhiều, hắn ta giơ cao phù văn màu vàng,
nhìn giống muốn quăng ra.
“Lại không giao chí bảo ra, vậy đừng trách ta!”
Trương Hàn kêu to.
“Cho ngươi, việc hôm nay, Vô Đạo Tông ta nhớ kỹ.”
Ngải Tình vô cùng phối hợp lấy chí bảo ra, ném về phía Trương Hàn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lúc này Trương Hàn nhảy bật lên, chuẩn bị đỡ lấy chí
bảo kia.
Ngay khi Trương Hàn cầm lấy cây gậy.
Một bóng người bỗng nhiên đi tới sau Trương Hàn.
Khi bóng người xuất hiện, cả hư không đều run rẩy lên, khí tức man hoang cổ
xưa tràn ngập mà ra, bầu không khí lập tức trở nên áp lực.
Khí tức này, căn bản không phải thánh nhân như Thao Thế có thể so sánh được.
Thánh nhân bình thường đều khó có khả năng có loại khí tức này.
Bóng người này đúng là Tô Càn Nguyên ẩn nấp trong bóng tối.
Tô Càn Nguyên vừa xuất hiện, lập tức đánh một quyền về phía Trương Hàn.
Thao Thế sửng sốt, nhanh chóng kịp phản ứng đánh ra công kích, muốn ngăn
cản Tô Càn Nguyên.
Nếu hắn ta không ra tay, đi trở về, hắn ta cũng không thể nói rõ với Thiên Đạo
Tiên Giới.
Một vòng xoáy thôn phệ ngưng tụ thành trên người Tô Càn Nguyên.
Nhưng từ đầu tới cuối Tô Càn Nguyên đều không thèm liếc mắt nhìn, tiếp tục
đánh một quyền ra.
Dưới một quyền này, vòng xoáy thôn phệ nghiền nát.
Nhưng Tô Càn Nguyên vẫn đánh về phía Trương Hàn.
Bùm!
Dưới một quyền này.
Miệng Trương Hàn phun ra máu tươi, cả thần hồn đều giống như bị đánh tan, ý
thức mơ hồ, cơ thể không thể khống chế bay ngược ra.
Mẹ kiếp.
Móa nó lão tam!
Đệ cố ý!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Trương Hàn.
Cơ thể Trương Hàn bay ngược ra, giống như một vì sao rơi, ngã về phía Tiên
Giới, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy chí bảo kia.
“Tam sư huynh, thật mạnh!”
Thao Thế nhìn thoáng qua Tô Càn Nguyên, vòng xoáy thôn phệ vừa rồi của hắn
ta cũng không lưu tình.
Vẫn bị một quyền tùy ý của Tô Càn Nguyên đánh phá.
Điều này khiến hắn ta ý thức được, chênh lệch của hắn ta với các sư huynh sư tỷ
thành thánh vẫn rất to lớn.
Nhưng hắn ta không có chút lười biếng nào, trái lại dâng lên ý chí chiến đấu
mãnh liệt.
Hắn ta tuyệt đối không nhận thua, hắn ta không kém gì các sư huynh sư tỷ này.
Thao Thế nghĩ tới đây, bóng dáng đuổi theo Trương Hàn bay ra ngoài.
Sau khi nhanh chóng đỡ lấy Trương Hàn xong, lập tức hóa thành một tia sáng
bay về phía Tiên Giới.
Tô Càn Nguyên không đuổi theo.
Mà đứng tại chỗ nhìn hai người rời đi.
Đến khi hai bóng người kia hoàn toàn biến mất.
Trên gương mặt nghiêm túc của Tô Càn Nguyên lộ ra tươi cười.
Sảng khoái.
Một quyền này đánh quá sung sướng.
Bình thường đều khó có khả năng có loại cơ hội này.
Cơ hội ngày hôm nay, có khả năng trăm vạn năm sau đều không có một lần.