[Hạng ba: Đạm Đài Lạc Tuyết (thánh nhân).]
[Hạng tư: Tô Càn Nguyên (thánh nhân).]
[Hạng năm: Thao Thế (thánh nhân).]
[Hạng sáu: Ngải Tình (chuẩn thánh).]
[Hạng bảy: Tô Hề (chuẩn thánh).]
[Hạng tám: Trương Hàn (chuẩn thánh).]
…
[Hạng 10: Hoa Thần Y (chuẩn thánh).]
[Hạng 11: Lâm Mạc (chuẩn thánh).]
…
[Hạng 16: Trần Quân (Đại La Kim Tiên).]
[Hạng 17: Diệp Đạo (Thái Ất Kim Tiên).]
[Hạng 18: Tần Trăn (cảnh giới Luyện Khí).]
…
Lão nhị khá lắm.
Lúc này mới bao lâu.
Không chỉ đột phá chuẩn thánh, còn nhảy tới hạng tám?
Khá lắm khá lắm.
Còn có tiểu thập thất này nữa, vậy mà biến thành Thái Ất Kim Tiên.
Sở Duyên thật sự kinh hãi một lát.
Lần này hay rồi, với tốc độ đột phá của Trương Hàn.
Chỉ sợ không lâu sau, sẽ có cơ hội trùng kích cảnh giới thánh nhân.
Sở Duyên cảm khái.
Lần này quá tốt.
Đệ tử thân truyền của Vô Đạo Tông, thật sự đạt tới mức độ không chê vào đâu
được.
Mỗi một người đều là Thiên Kiêu một phương, không cần hắn quan tâm quá
nhiều.
“Thật sự phải tự mình đi gặp Trương Hàn, nhìn xem rốt cuộc hiện giờ thế nào.
Nhưng mà trước mắt thế cục đang căng thẳng, trái lại không thể tự mình qua
đó.”
“Thôi, chỉ có thể muộn một chút, đợi hoàn toàn giải quyết Thiên Đạo Tiên Giới
xong, lại hỏi lão nhị hẳn hoi.”
Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sau khi biết rõ mọi chuyện xảy ra trên người Trương Hàn xong.
Sở Duyên cũng không sốt ruột, thay đổi tinh thần lần nữa, suy tư chuyện bố cục
thế nào.
…
Cùng lúc đó.
Tiên Giới, Đông Thần Châu, trên một quan đạo.
Đoàn người xuất hiện ở nơi đây.
Người cầm đầu là Tần Trăn.
Phía sau người này, còn có mười lăm đệ tử của Vô Đạo Tông.
Đúng vậy, mười lăm đệ tử của Vô Đạo Tông, trong đó bao gồm Diệp Lạc và
thánh nhân.
Dưới thỉnh cầu của Tần Trăn.
16 đệ tử của Vô Đạo Tông cùng ra ngoài.
Cùng hành tẩu theo Tần Trăn.
Tần Trăn đi tới đi lui, ánh mắt nhìn một người ở ven đường, quay đầu nhìn các
sư huynh sư tỷ của mình, ý là đây không phải tu sĩ.
Đám sư huynh sư tỷ chỉ hơi gật đầu, biểu đạt ý kiến.
Người này, chính là tu sĩ!
Thấy cảnh tượng này.
Tần Trăn không chút do dự, bước nhanh lên trước.
“Đạo hữu xin dừng bước!”
Tần Trăn lớn tiếng nói một câu.
Người nọ đang đi trên đường, lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn Tần Trăn, lại
nhìn mười mấy người phía sau Tần Trăn, bỗng nhiên im lặng.
Không phải là xui xẻo như vậy chứ?
“Đạo hữu có chuyện gì?”
Người nọ vẫn cố kìm nén bất an trong lòng, mở miệng hỏi một câu như vậy.
“Đạo hữu, ta nói ta là người mạnh nhất hiện giờ, ngươi tin không?”
Tần Trăn tùy tiện hỏi một câu như vậy.
Sau khi hắn ta nói xong.
Các sư huynh sư tỷ ở phía sau hắn ta im lặng phóng ra khí tức của bản thân.
Chỉ trong nháy mắt, khí thế tràn ngập trời đất cuốn sạch mà đi, đè ép người nọ
gần như không thể thở nổi.
“Quả thật là ngươi!”
Người nọ kinh hãi đến mức nói ra một câu như vậy.
Ngay lập tức, Tần Trăn lờ mờ.
Cái gì là ta?
Ta nổi tiếng như thế ư?
Tần Trăn ngơ ngác nhìn người nọ.
“Ngươi, vì sao ngươi quen ta?”
Tần Trăn cảm thấy nghi ngờ khó hiểu trực tiếp hỏi ra vấn đề trong lòng.
“Tu, tu sĩ vùng này, có người nào không biết ngươi…”
“Mỗi ngày ngươi dẫn theo một đám đại năng tuyệt đỉnh, dạy bảo người ở vùng
này đạo lý, có người nào không biết ngươi…”
Người nọ run rẩy nói.
Tần Trăn: “…”
Việc này nhanh chóng lộ ra ngoài như thế à?
Hắn ta dẫn theo các sư huynh sư tỷ tới nơi này đã một khoảng thời gian, nhưng
hắn ta hoàn toàn không ngờ tới, những tu sĩ gần đầy nhanh chóng nhận ra toàn
bộ như thế.
“Cho nên ngươi có tin không?”
Tần Trăn hít sâu một hơi, dò hỏi.
“Tin tin tin, sao có thể không tin, ta chắc chắn tin.”
Người nọ bị dọa liên tục nói ra.
“Tin là được, vậy ngươi đi đi.”
Tần Trăn xua tay, nói.
“Đa tạ đa tạ đa tạ.”
Người nọ vừa nghe thấy thế, lập tức đứng dậy, hoảng hốt chạy bừa ra ngoài.
Hắn ta chạy mới được hai bước.
Bỗng nhiên trong lúc này, Tần Trăn lại mở miệng.
“Ngươi đợi một lát.”
Bỗng nhiên Tần Trăn gọi người nọ lại.
“Đại, đại nhân, còn có chuyện gì sao?”
Người nọ cứng ngắc xoay người lại, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Ngươi thật sự tin sao?”
Tần Trăn lặp lại câu hỏi lần nữa.
“Thật sự tin, thật sự tin, đại nhân người là người mạnh nhất hiện giờ.”
Người nọ vội vàng gật đầu.
Có người nào dám không tin.
Dẫn theo sau một đám đại năng tuyệt đỉnh như vậy, người nào dám nói không
tin? Người nào có thể nói không tin?
Đông Thần Châu, trên quan đạo.
Tần Trăn nhìn theo người nọ rời đi.
Luôn mãi nói ra nghi vấn.
Hắn ta không yên tâm lắm, xác định người nọ là thật sự tin hắn ta chính là
“người mạnh nhất hiện giờ”.
Chẳng qua, người này rời đi, khiến Tần Trăn rơi vào trầm tư.
Hắn ta đã đạt được đủ tin tưởng của người khác, vì sao trên người hắn ta vẫn
không có chút thay đổi nào?
Rõ ràng hắn ta ngộ ra đạo là như vậy mà, chuyện này không có đạo lý.
Tần Trăn cảm thấy khó hiểu.
Hắn ta rất hoang mang