“Đa tạ sư tôn, đệ tử, đệ tử đã rõ!”
Tần Trăn lập tức cúi đầu, loại cảm giác hiểu ra trong lòng càng ngày càng rõ
ràng.
“Hiểu, đã hiểu sao?”
Sở Duyên sửng sốt một lát.
Không biết vì sao hắn nghe thấy hai chữ này, trong lòng luôn có dự cảm bất an.
Chuyện này hắn cũng không nói rõ, rốt cuộc là vì sao bất an.
Hình như là vì… Bóng ma?
Không đúng không đúng, đệ tử này khác với những đệ tử trước mà.
Là hắn suy nghĩ nhiều quá.
“Đã hiểu thì tốt, đi xuống đi.”
Sở Duyên không muốn dây dưa quá nhiều với đệ tử này.
“Vâng, sư tôn.”
Tần Trăn cúi đầu, cung kính lui xuống.
Nhìn đệ tử này rời đi.
Sở Duyên thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó trong mắt bùng cháy ý chí
chiến đấu, kế tiếp đối phó Thiên Đạo Tiên Giới là được.
“Lạc Nhi, tới đây.”
Sở Duyên nghĩ tới đây, di chuyển quý danh thần quang tới, triệu hoán Diệp Lạc.
Đại chiến kế tiếp, cần dẫn theo Diệp Lạc mới được.
Chiến lực của Diệp Lạc đã thẳng tới hỗn độn thánh nhân.
Dẫn theo Diệp Lạc hoàn toàn có thể mang tới áp lực lớn hơn nữa cho Thiên Đạo
Tiên Giới.
Hơn nữa, có trợ giúp tăng cao kiến thức với Diệp Lạc.
Cho nên đương nhiên hắn sẽ dẫn Diệp Lạc đi cùng.
…
Cùng lúc đó, bên kia, trong Thiên Thổ.
Thao Thế vô cùng lo lắng đi tới Thiên Thổ.
“Thuộc hạ Thao Thế, cầu kiến tôn thượng! Mong tôn thượng hiện thân!”
Thao Thế bắt đầu lớn tiếng kêu lên, cầu kiến Thiên Đạo Tiên Giới.
Nhưng giọng nói của hắn ta truyền vào Thiên Thổ, giống y như đá ném vào
biển rộng, không có một chút đáp lại.
Thấy cảnh tượng này.
Khóe miệng Thao Thế giật giật, hắn ta không tin Thiên Đạo Tiên Giới không
nghe rõ, đây rõ ràng là lười để ý tới hắn ta.
Được lắm, đối đãi khác biệt rõ ràng như vậy.
Trương Hàn người ta tới, tự mình nghênh đón.
Đến lượt hắn ta, vô cùng lo lắng chạy tới, cũng không để ý tới hắn ta.
Chuyện này đúng là quá đáng.
“Khởi bẩm tôn thượng, chuyện này liên quan tới Trương Hàn, mong tôn thượng
hiện thân gặp mặt!”
Thao Thế bất đắc dĩ, chỉ có thể mở miệng nói như thế.
Những lời này vừa vang lên, cảnh sắc lập tức thay đổi.
Một tia sáng lướt qua, bóng dáng của Thiên Đạo Tiên Giới hiện ra.
“Có chuyện gì?”
Thiên Đạo Tiên Giới mở miệng lập tức hỏi.
Thấy thế, gương mặt Thao Thế đều âm trầm.
Ngươi nhìn ngươi kìa.
Đây không phải chó thì là gì?
Đâu có người nào như thế?
Hắn ta nói hắn ta tới, không chịu hiện thân, nhắc tới Trương Hàn thì lập tức
xuất hiện.
Quá đáng tới cực hạn.
Nhưng Thao Thế không thể nói gì, chỉ có thể lựa chọn nén giận.
Đại cục làm trọng!
“Bẩm tôn thượng, Trương Hàn để lại một lá thư trong cung điện, mang theo chí
bảo kia rời khỏi Tiên Giới, dường như đi về hư vô hỗn độn. Thuộc hạ biết được
nên chạy tới đây trước tiên, báo cáo việc này với tôn thượng!”
Lúc này Thao Thế mở miệng, nói.
Sau khi nói xong, hắn ta tự tay đưa một lá thư cho Thiên Đạo Tiên Giới.
Thiên Đạo Tiên Giới nhìn lá thư này, chân mày cau lại.
Trương Hàn ra ngoài rồi hả? Còn mang theo chí bảo? Chẳng lẽ là có chuyện
quan trọng gì, cần tạm thời rời đi?
Thiên Đạo Tiên Giới quá tin tưởng Trương Hàn, cho nên vẫn luôn không nghĩ
tới chuyện Trương Hàn ôm chí bảo chạy trốn.
Ôm tâm tư tò mò.
Thiên Đạo Tiên Giới bắt đầu mở lá thư, đọc một lát.
Khi hắn ta nhìn thấy nội dung trong thư, cả người đều cứng lại.
Trương Hàn phát hiện Thông Thiên giáo chủ một trong những Tam Thanh đi
một mình, cảm thấy đây là cơ hội tốt chém giết Thông Thiên giáo chủ, lúc này
đã đến hư vô hỗn độn?
Thiên Đạo Tiên Giới lập tức kinh ngạc.
Hắn ta lo lắng.
Đương nhiên hắn ta lo lắng, không phải Thông Thiên giáo chủ có âm mưu gì
hay không, mà một mình đi tới hư vô hỗn độn.
Hắn ta lo lắng, là an nguy của Trương Hàn.
Thông Thiên giáo chủ kém tới mấy, cũng là hỗn độn thánh nhân.
Còn nằm trong đám người đứng đầu cấp hỗn độn thánh nhân.
Đâu phải người bình thường có thể so sánh được.
Tuy trên người Trương Hàn có một số quân bài chưa lật hắn ta cho.
Nhưng khó có thể không mắc bẫy.
Nhỡ đâu Trương Hàn thật sự bị thương, vậy thì không hay.
“Trương Hàn làm sao vậy, cho dù muốn diệt trừ kẻ địch mạnh cho ta, cũng
không nên mạo hiểm như thế.”
Thiên Đạo Tiên Giới sốt ruột.
Hắn vung tay lên, một cái gương lập tức xuất hiện.
Trong gương, chiếu ra cảnh tượng ở hư vô hỗn độn.
Trong gương Trương Hàn đang xuất hiện ở bên trong.
Khi thấy Trương Hàn không sao, Thiên Đạo Tiên Giới thở phào nhẹ nhõm một
hơi…
Trong hư vô hỗn độn.
Vẻ mặt Trương Hàn như thường, bay nhanh tiến lên ở đây, trong tay cầm một
cây gậy, ánh mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Nhưng mà dường như hắn ta không tìm thấy được.
Sau khi nhìn ra xa một lúc lâu, dường như Trương Hàn không tìm thấy mục
tiêu.
Tiếp tục bay về trước.
Xuyên qua hư vô hỗn độn không có mục đích.
Sau khi xuyên qua một lúc lâu, Trương Hàn như phát hiện ra gì đó, ánh mắt hắn
ta tập trung về một phương hướng, đôi mắt sáng rực lên.