“Tôn thượng, thật ra ngươi không cần đưa cho ta thứ này.”
Trương Hàn nhìn đốm sáng màu vàng trôi nổi trước mặt mình, lắc đầu từ chối.
“Đừng cứng đầu nữa, cầm lấy, mau trở về Tiên Giới, bọn họ là nhằm vào ta,
ngươi không cần thiết phải liều chết vì ta.”
Giọng điệu của Thiên Đạo Tiên Giới vẫn ôn hòa như cũ.
Sau khi hắn ta nói xong, còn cưỡng ép đưa đốm sáng màu vàng cho Trương
Hàn, lại còn đánh vào trong cơ thể phòng ngừa đối phương từ chối.
Trương Hàn hoàn toàn bị hành động này làm cho lờ mờ, đợi khi hắn ta hoàn
hồn, đốm sáng màu vàng kia đã tiến vào trong cơ thể hắn ta, căn bản không thể
lấy ra.
“Tôn thượng, ngươi…”
Trương Hàn hết nói nổi.
Dáng vẻ này, hắn ta cũng không biết nên mở miệng thế nào.
“Mau trở về đi, đừng đợi ở đây nữa.”
Thiên Đạo Tiên Giới thúc giục.
Chậm một chút nữa, hắn ta sợ sáu thánh và Sở Duyên sẽ cùng ra tay.
“Tôn thượng, có chuyện, ta vẫn chưa nói với ngươi.”
Trương Hàn im lặng rất lâu, chậm rãi mở miệng.
“Chuyện gì?”
Thiên Đạo Tiên Giới cau mày.
Tình hình hiện giờ, cũng không phải lúc có thể trao đổi.
Nếu lại chậm thêm chút nữa, nói không chừng Trương Hàn sẽ không chạy thoát
được.
“Tôn thượng, ta… Không giả vờ nữa, ngả bài, thực ra ta là nằm vùng.”
Trương Hàn hít sâu một hơi, sau đó gằn từng chữ nói.
Khi hắn ta nói ra những lời này, Thiên Đạo Tiên Giới ngơ ngác thất thần đứng
tại chỗ, ánh mắt cứ nhìn Trương Hàn như vậy, có chút chưa hoàn hồn.
Trương Hàn mặc kệ nhiều như vậy.
Hắn ta cất bước đi về phía Sở Duyên, khom lưng chắp tay cúi đầu.
“Đệ tử Trương Hàn, bái kiến sư tôn!”
“Đã lâu không phụng dưỡng sư tôn, cơ thể sư tôn còn an khang!”
Trương Hàn vô cùng tôn kính mở miệng.
“Hàn Nhi, tới đây, đợi ở phía sau vi sư, có lẽ đại sư huynh của ngươi sẽ tới
nhanh thôi, ngươi đợi đại sư huynh của ngươi một lát, để hắn che chở cho
ngươi.”
Sở Duyên khẽ gật đầu, ánh mắt của hắn tập trung vào Thiên Đạo Tiên Giới.
Hắn lo lắng Thiên Đạo Tiên Giới biết được tin tức này, sẽ nổi giận giết Trương
Hàn, cho nên hắn vẫn luôn chuẩn bị tốt ứng phó, chuẩn bị chống đỡ Thiên Đạo
Tiên Giới.
Nhưng nằm ngoài ý muốn.
Thiên Đạo Tiên Giới hoàn toàn không có dáng vẻ nổi giận, trái lại ngơ ngác
đứng tại chỗ, giống như hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Chuyện này…”
Lúc này Sở Duyên cũng lờ mờ.
Sao có cảm giác Thiên Đạo Tiên Giới như mất hồn như vậy?
Không chỉ có Sở Duyên.
Ngay cả sáu thánh ở bên cạnh cũng như thế.
Thực ra bọn họ đều đã chuẩn bị đại chiến một trận.
Thậm chí đã có người chuẩn bị sử dụng quân bài chưa lật, chuẩn bị giết chết
Thiên Đạo Tiên Giới.
Nhưng mà hiện giờ…
Thiên Đạo Tiên Giới vẫn luôn không có ý định chiến đấu?
Khi tất cả bọn họ cảm thấy khó hiểu.
Thiên Đạo Tiên Giới chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn về phía Trương Hàn,
coi như không có mọi người ở đây.
“Trương Hàn, ngươi, ngươi thật sự là nằm vùng sao?”
Thiên Đạo Tiên Giới hít sâu một hơi, nói.
“Đúng vậy, tôn thượng, rất xin lỗi, cho tới nay ta đều là nằm vùng.”
Trương Hàn đứng phía sau Sở Duyên, nhẹ giọng nói một câu.
“Thần Mâu Châu không gạt ta, là bản thân ta tự lừa ta…”
Thiên Đạo Tiên Giới thở dài một hơi.
Hắn ta đã hiểu rõ toàn bộ.
Như lời Thần Mâu Châu nói ngày đó, có lẽ đều là thật.
Trương Hàn thật sự là nằm vùng.
Chẳng qua hắn ta không muốn tin tưởng mà thôi.
Cũng phải, Thần Mâu Châu là chí bảo, sao có thể xảy ra sai lầm.
“Rất xin lỗi, tôn thượng.”
Trương Hàn xin lỗi.
Không thể không nói, Thiên Đạo Tiên Giới đối xử với hắn ta vô cùng tốt.
“Đám Thao Thế cũng là nằm vùng sao?”
Thiên Đạo Tiên Giới không nói gì khác, mà hỏi một câu như vậy.
“Đám Thạch Tố và Thao Thế đều là nằm vùng.”
Trương Hàn thoải mái thừa nhận.
“Quả nhiên là như vậy.”
Thiên Đạo Tiên Giới khẽ lắc đầu.
Mấy thuộc hạ đắc lực nhất của hắn ta, vậy mà đều là nằm vùng.
Hắn ta thất bại như vậy, hoàn toàn không thể nói nổi.
“Các ngươi thắng, từ nay Tiên Giới thuộc về các ngươi.”
Thiên Đạo Tiên Giới không có ý vùng vẫy, rất bình tĩnh nói như vậy.
Một câu này, khiến sáu thánh và Sở Duyên ngây ngẩn cả người.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ không biết nên ra tay như thế nào.
Cứ kết thúc như vậy ư?
Đúng lúc này, một giọng nói chậm rãi vang lên.
“Sư tôn.”
Giọng nói này vang lên, chỉ trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Người nói câu này, đúng là Trương Hàn.
Chỉ thấy Trương Hàn đứng ra, quay mặt về phía Sở Duyên nói một câu như vậy.
“Hửm? Hàn Nhi làm sao vậy?”
Sở Duyên nhíu mày, hỏi một câu.
“Sư tôn, Thiên Đạo Tiên Giới đối xử với đệ tử không tệ, nếu Thiên Đạo Tiên
Giới nguyện ý quy hàng, nhường ra Tiên Giới, không biết sư tôn có thể tha cho
hắn một con đường sống hay không?”
Trương Hàn im lặng rất lâu, mở miệng hỏi.
Sau khi hắn ta nói xong những lời này, ánh mắt cẩn thận nhìn về phía Sở
Duyên, có chút lo lắng.
Lo lắng Sở Duyên sẽ từ chối hắn ta