Diệp Lạc cũng dùng hết toàn lực, muốn kéo mảng lớn lưu quang màu đen này
ra ngoài.
Hai bên rơi vào trong trạng thái giằng co.
Nhưng mà vẫn là Diệp Lạc càng mạnh hơn.
Mảng lớn lưu quang màu đen kia, đang dần bị Diệp Lạc kéo ra bên ngoài.
Dường như lưu quang màu đen có linh trí, biết nếu không có bất cứ biến cố gì,
nó nhất định sẽ bị kéo ra ngoài, cho nên giống như điên rồi không ngừng chui
vào bên trong.
Diệp Lạc thấy thế, chỉ có thể thêm đại pháp lực, ổn định lưu quang màu đen
giống như cá chạch.
Hai bên rơi vào trong giằng co.
Đúng lúc này, một tia thần quang từ đằng xa hàng lâm.
Đúng là Sở Duyên.
Sở Duyên hàng lâm, thần quang quanh người chiếu rọi toàn bộ, một ánh mắt
của hắn nhìn thoáng qua đoạn lưu quang màu đen kia.
Nhất thời mảng lớn lưu quang màu đen kia như gặp kẻ địch mạnh, không dám
nhúc nhích, như giả chết để mặc Diệp Lạc kéo.
Diệp Lạc: “…”
Thứ này cũng bắt nạt kẻ yếu sao?
Ta phục rồi.
Hắn ta liều mạng kéo một lúc lâu, đối phương cố gắng vùng vẫy chạy trốn.
Trước mắt sư tôn hắn ta xuất hiện.
Đối phương trực tiếp nằm ngửa giả chết.
Thứ này, đúng thật là…
“Lạc Nhi, thu phục rồi à.”
Sở Duyên chỉ nhìn thoáng qua, lập tức thu hồi ánh mắt.
“Sư tôn, đã thu phục rồi.”
Diệp Lạc gật đầu.
“Được rồi, chúng ta trở về đi.”
Sở Duyên gật đầu, tay nhẹ nhàng vung lên, một tia thần quang lập tức bao vây
lấy Diệp Lạc, bay trở về Tiên Giới.
Diệp Lạc cũng không phản kháng, để mặc Sở Duyên đưa hắn ta phi hành.
Còn lưu quang màu đen kia…
Lúc này đang run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích.
Ở trong thần quang, nó cảm nhận được nguy hiểm cực hạn, cùng với khí tức
khủng bố trên nó, cảnh này khiến nó không dám có một động tác nhỏ, sợ bị
đánh…
Bên ngoài Tiên Giới.
Sở Duyên và Diệp Lạc đến đây, ở phía xa ngắm nhìn cả Tiên Giới.
Ở trong mắt bọn họ, cả Tiên Giới giống như một địa cầu thể to lớn, hình cầu
thong thả vận chuyển, một tầng ngoài tồn tại vòng bảo vệ, đoạn tuyệt hư vô hỗn
độn và Tiên Giới.
Ở trong mắt hai bọn họ, cả Tiên Giới nhìn không sót gì.
“Lạc Nhi, bao trùm đoạn dòng thời gian này cả Tiên Giới đi, sau này cả Tiên
Giới tự lập, quy tắc của thế giới bên ngoài không quản tới Tiên Giới.”
Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, chậm rãi nói.
“Sư tôn, đoạn dòng thời gian này có linh tính, ta sợ nó sẽ phản kháng.”
Diệp Lạc nhìn tay mình, nhìn đám lưu quang màu đen đang giả vờ.
Hắn ta biết rõ, nếu không phải sư tôn ở nơi này, chỉ sợ đám lưu quang màu đen
này đã sớm tạo phản, đâu ngoan như vậy.
“Nó không dám, ngươi nói xem đúng không?”
Sở Duyên nhìn về phía đám lưu quang màu đen, thản nhiên nói một câu như
thế.
Đám lưu quang màu đen kia nhân tính hóa giơ đầu, liên tục lắc đầu trên dưới
với Sở Duyên như đang gật đầu.
Thấy cảnh tượng này, Sở Duyên chỉ cười.
Trong lòng thoáng cảm thấy kỳ lạ.
Nhắc tới cũng kỳ lạ.
Hắn không biết vì sao có cảm giác này, chỉ cảm thấy đoạn dòng thời gian này
tất phải nghe lời hắn.
Đây là một loại cảm giác.
Cảm giác này hắn không thể nói rõ được.
“Sư tôn…”
Diệp Lạc nhìn thấy tình hình này, cũng kinh hãi.
Nhưng mà không nói nên lời.
Chỉ cảm thấy sư tôn…
Thật trâu bò.
“Được rồi, mau đi đi, vi sư hộ pháp cho ngươi.”
Sở Duyên nói một câu như thế.
“Vâng, sư tôn.”
Diệp Lạc đáp lời.
Hắn ta lập tức hành động, lấy đại pháp lực vận chuyển dòng thời gian đến cả
Tiên Giới.
Vốn cho rằng cần có động tác mạnh, nhưng không ngờ tới dòng thời gian vô
cùng phối hợp.
Sau khi tới gần Tiên Giới, chủ động diễn hóa mà ra, biến thành một dòng thời
gian, bao phủ cả Thiên Đạo Tiên Giới.
Rầm rầm!
Âm thanh rất to vang lên.
Cả Tiên Giới vốn nở rộ kim quang, chỉ trong nháy mắt bị quầng sáng màu đen
bao phủ, ở phía xa nhìn qua, Tiên Giới giống như biến thành hắc động to.
Sở Duyên thấy đã hoàn thành, lập tức kéo Diệp Lạc bay vào trong Tiên Giới.
Tiến vào Tiên Giới.
Lúc này ở trong phần lớn Tiên Giới, đã có thay đổi lớn.
Bầu trời của Tiên Giới cũng không phải sáng ngời, mà giống như bầu trời sao,
sơn đen hết, trên này có một số điểm tinh quang đang lóe lên, giống như từng
ngôi sao.
Vừa nhìn như vậy, đây là một bầu trời sao.
“Hửm?”
Sở Duyên khẽ nhíu mày.
Hắn biết, bầu trời như bầu trời sao này, chính là sông dài thời gian.
Dòng thời gian bao trùm cả Tiên Giới, dẫn tới ảnh hưởng là Tiên Giới không
còn ban ngày ban đêm, vĩnh viễn là dáng vẻ bầu trời sao này.
Đương nhiên chuyện này không có ảnh hưởng gì đối với tu sĩ, nhưng có ảnh
hưởng rất lớn đối với phàm nhân.
Sở Duyên chỉ lo lắng cho phàm nhân.
Theo ý hắn tu sĩ là rau hẹ, phàm nhân mới cần được quan tâm.
“Không được.”
Sở Duyên đứng trên bầu trời, hắn giơ tay lên, thần quang xuất hiện trong lòng
bàn tay hắn.
Rầm!
Hắn ném thần quang ra, hình thành một đốm sáng ở phía trước