Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1391

Tiên Giới hiện giờ, đã hoàn toàn đi vào trong quỹ đạo.

Dưới dẫn đường của Trương Hàn, Tiên Giới đã phát triển, trăm tộc mọc như

rừng, nội tình thâm hậu.

Mà kế hoạch của Sở Duyên đã bắt đầu.

Kế hoạch thu nhận đệ tử của hắn, đã giao cho Diệp Lạc tiến hành.

Trước mắt tính thời gian, có lẽ đã hoàn thành.

“Tiên Giới trở nên mạnh hơn, trợ lực cảnh giới của quý danh Thiên Đạo, lần

này mấy hiệu quy nhất, khiến cảnh giới đột phá đã thành kết cục đã định.”

“Nhưng mà không biết, Lạc Nhi nhận đệ tử nhận thể nào rồi.”

“Có đệ tử thành tài thì có đệ tử thành tài đi, ít nhất cần một đệ tử dạy phế là

được, nếu không thì ta căn bản không thể tiến hành ba hiệu quy nhất.”

Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm.

Hiện giờ hắn xem như đại cục đã định.

Quý danh Thiên Đạo tăng mạnh.

Ba hiệu quy nhất, thực hiện đại đột phá cảnh giới.

Sở Duyên dự tính, hắn hoàn thành toàn bộ, sau khi ba hiệu quy nhất, cảnh giới

của hắn có khả năng một bước đạt tới đại đạo thánh nhân trung kỳ, thậm chí là

hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong cũng không phải không có khả năng.

“Gọi Lạc Nhi tới đây hỏi một chút trước vậy.”

Sở Duyên thoáng suy nghĩ một lát, lúc này triệu tập Diệp Lạc.

Sau khi hắn triệu hoán xong.

Một dòng gợn sóng xuất hiện trong hư vô chi hải.

Bóng dáng Diệp Lạc chậm rãi bước từ trong ra.

“Sư tôn.”

Diệp Lạc chắp tay cúi đầu nói.

Sau khi cảm nhận được sư tôn nhà mình triệu hoán.

Hắn ta chạy tới đây trước tiên, không có một chút cằn nhằn.

“Lạc Nhi, không cần đa lễ, đứng dậy đi, lúc trước vi sư dặn dò ngươi đi thu

nhận đệ tử, ngươi tiến hành thế nào rồi?”

Một tay của Sở Duyên nâng lên, dễ dàng đỡ Diệp Lạc dậy.

Cho dù Diệp Lạc đột phá hỗn độn thánh nhân, nhưng Sở Duyên có thể dễ dàng

nâng hắn ta dậy, Diệp Lạc căn bản không thể phản kháng.

Chênh lệch giữa hai bên vẫn rất vĩ đại.

“Hồi bẩm sư tôn, đệ tử đã chiêu mộ 7362 đệ tử, hiện giờ đệ tử đều đang tiến

hành quản lý, những đệ tử mới này cũng đang đợi ở trong Ẩn Thiên Đảo.”

Diệp Lạc lại cúi đầu, trả lời.

Thái độ của hắn ta vô cùng cung kính, căn bản không có một chút cợt nhả.

Đây là địa vị của Sở Duyên ở trong lòng bọn họ.

Cho dù là Diệp Lạc hay các đệ tử, đột phá đến cảnh giới như thế nào, đều không

dám làm trái Sở Duyên, không dám ngỗ nghịch Sở Duyên, không dám không

tôn kính với Sở Duyên.

Nếu như trong đám đệ tử, có một người dám không tôn kính Sở Duyên, có lẽ

đều không cần Sở Duyên ra tay.

Đệ tử khác sẽ thu thập đệ tử đó.

Ở trong cảm nhận của các đệ tử, uy nghiêm của Sở Duyên rất cao, cao đến mức

độ khó có thể nói.

“Được rồi, ngươi cứ dạy trước, nếu như có biến cố gì, thì kể rõ với vi sư.”

Sở Duyên khẽ gật đầu, bày tỏ mình đã biết.

Hơn bảy nghìn đệ tử, nếu hắn không tìm được một đệ tử dạy phế, vậy thì hắn

thật sự đừng lăn lộn nữa.

“Vâng, sư tôn.”

Diệp Lạc thản nhiên đáp.

Ngay sau đó, Sở Duyên lại nói một số chuyện với Diệp Lạc, đa số đều là người

trước quan tâm người sau.

Bọn họ nói chuyện một lúc lâu.

Bỗng nhiên trong lúc này, Sở Duyên như cảm nhận được gì đó, mí mắt hơi giật

giật, nhìn về phía bên ngoài hư vô chi hải.

Hắn cảm nhận được khí tức của Trương Hàn.

Trương Hàn sắp tiến vào hư vô chi hải.

Khí tức này đang xin ý kiến.

Hỏi Sở Duyên, có thể tiến vào hư vô chi hải hay không.

“Lạc Nhi đợi một lát, Hàn Nhi sắp tới, hai ngươi đã lâu không gặp, chẳng bằng

gặp mặt ở đây đi.”

Sở Duyên nhẹ giọng nói.

“Hả? Lão nhị tới đây sao? Vâng, sư tôn, đệ tử đúng là đã lâu không gặp nhị sư

đệ.”

Diệp Lạc sửng sốt một lát, lập tức gật đầu.

Hắn đúng là đã lâu không gặp Trương Hàn.

Đám đệ tử bọn họ, từ khi Tiên Giới mở ra kỷ nguyên mới xong, mỗi người đều

bận rộn, rất ít tụ tập cùng một chỗ.

Nếu tính ra thời gian Tiên Giới mà nói, bọn họ đã mấy vạn năm không gặp.

Trước mắt có cơ hội, gặp mặt cũng được.

Sở Duyên nghe thấy thế không do dự nữa, tâm niệm dao động, để Trương Hàn

tiến vào hư vô chi hải.

Trên hư vô chi hải, một cột sáng xuất hiện.

Ngay sau đó, Trương Hàn xuất hiện trong hư vô chi hải.

Lúc này Trương Hàn mặc cẩm bào màu lam nhạt, mái tóc đen dùng trâm búi lại,

khí chất tăng thêm mấy phần trầm ổn và uy nghiêm hơn trước đây.

“Đệ tử bái kiến sư tôn, đại sư huynh, huynh cũng ở đây à?”

Trương Hàn hành lễ, phát hiện Diệp Lạc cũng ở trong hư vô chi hải, thoáng giật

mình.

“Lạc Nhi tới tìm vi sư, đương nhiên là có chuyện, vừa vặn ngươi cũng ở đây,

hai người có thể ôn chuyện, hai ngươi đã lâu không gặp rồi.”

Sở Duyên mỉm cười nói.

“Không được, sư tôn, ôn chuyện đợi lát nữa, sư tôn, lần này đệ tử tới là muốn

mượn quyền hành Thiên Đạo của sư tôn dùng, tra thông tin của một sinh linh.”

Trên mặt Trương Hàn có chút sốt ruột, dường như hơi nghi ngờ, nghĩ mãi không

ra.
Bình Luận (0)
Comment