Nếu có thì là nguyên nhân bên ngoài, hay là cảnh giới sắp đột phá mà hiện ra
khó khăn.
Nói như vậy, chỉ cần hắn ta xử lý tâm ma này, thì có thể đột phá?
Bỗng nhiên Trương Đạo hưng phấn hơn.
Nhưng mà hưng phấn thì hưng phấn, hắn ta vẫn câu thông với tâm ma này một
lát, nhìn xem là vì nguyên nhân gì dẫn tới tâm ma sinh ra, từ trên căn bản giải
quyết tâm ma.
“Thánh nhân? Ngươi rất muốn đột phá thánh nhân sao?”
Trương Đạo nói trong lòng, muốn trao đổi với giọng nói quỷ dị này.
“Thánh nhân là cảnh giới vô thượng, không là thánh nhân, ngươi vĩnh viễn
không biết được tu hành như thế nào.”
Giọng nói kia trả lời.
Dường như người phát ra âm thanh ở ngay trong tim của Trương Đạo, cho nên
có thể lập tức trả lời.
Mà nghe những lời này, Trương Đạo ngầm cười nhạo một tiếng.
Thánh nhân sao?
Hắn ta chưa từng nghe nói tới cảnh giới thánh nhân.
Hắn ta chỉ biết rằng, phía trên hắn ta là cảnh giới Đại Thừa, lại lên trên là cảnh
giới Độ Kiếp.
Lại lên trên nữa là cảnh giới Tiên Nhân trong truyền thuyết.
Theo lời đồn, đạt tới cảnh giới Tiên Nhân có thể chiến đấu với trời, đảo ngược
xoay chuyển vạn cổ, nghịch chuyển mọi thứ.
Tâm ma này lại nói với hắn ta cảnh giới thánh nhân gì đó, nghĩ tới là hắn ta tu
luyện gây ra rủi ro, suy nghĩ miên man, mới nhảy ra tâm ma như vậy.
Còn thánh nhân.
Thánh nhân cái rắm.
Nhưng mà châm chọc thì châm chọc, hắn ta vẫn cần tiếp tục câu thông với tâm
ma này.
“Thánh nhân có lợi hại như tiên nhân không?”
Trương Đạo tiếp tục hỏi.
“Không thành thánh, đều là con kiến.”
Giọng nói này tiếp tục trả lời.
“Vớ vẩn, tiên nhân mới là lợi hại nhất, thánh nhân ngươi nói là cái rắm gì, sao
ta không nhớ rõ ta từng sinh ra loại ý nghĩ này, sao có thể sinh ra tâm ma như
ngươi.”
Trương Đạo đang muốn tiếp tục nói, nhưng nghe giọng nói kia nói như vậy.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hắn ta lại không nhịn được.
Hắn ta không cho phép tâm ma này hạ thấp đi cảnh giới mê hoặc hắn ta lúc
trước.
Cảnh giới tiên nhân!
Dựa theo lời giọng nói này, dưới thánh nhân đều là con kiến, vậy cảnh giới tiên
nhân cũng vậy sao?
Hắn ta không xả ra, vậy hắn ta có lỗi với mình.
Giọng nói kia nghe thấy lời Trương Đạo nói xong, im lặng một lát, dường như
không biết nên trả lời thế nào.
“Thôi, đều đã nói tới đây, không ngại nói thẳng, tuy ngươi là tâm ma của ta,
nhưng ngươi ta vốn là một thể, nếu ngươi không tự động tản đi, đến lúc đó ta
đột phá cảnh giới, đương nhiên sẽ không quên ngươi.”
Trương Đạo thấy thế bắt đầu khuyên nhủ.
Giọng nói này không trả lời nữa, dường như cảm nhận được sự cố chấp của
Trương Đạo.
“Ngươi chạy đi đâu rồi? Mau ra đây.”
Trương Đạo thì sốt ruột.
Cho rằng tâm ma đã chạy.
Không dễ dàng gì mới tìm được cơ hội đột phá.
Nếu cứ thế mà không còn, hắn ta sẽ khóc chết mất.
…
Cùng lúc đó.
Trong hư vô chi hải.
Sở Duyên đang xử lý mọi việc ở Tiên Giới.
Khi để ý tới chỗ khác, bỗng nhiên trong lúc này hắn như cảm nhận được gì đó,
nhìn qua bên ngoài hư vô chi hải.
“Đây là cái gì?”
Sở Duyên hơi nhíu mày.
Trong lòng hắn vừa động, lập tức biết rõ toàn bộ.
Một chút tàn linh của Hồng Quân?
Sao thứ này tìm tới chỗ hắn?
Không sợ hắn tiện tay bóp chết sao?
Sở Duyên cảm thấy tò mò, trái lại hắn không có ác ý gì.
Ngược lại muốn gặp chút tàn linh của Hồng Quân.
Dưới ngầm đồng ý của Sở Duyên, một chút tàn linh của Hồng Quân thành công
tiến vào hư vô chi hải, đi tới trước mặt Sở Duyên.
Sở Duyên nâng mắt nhìn bạch quang trước mặt, khẽ gật đầu.
“Hồng Quân đạo hữu bất ngờ tới thăm, có gì chỉ giáo?”
Sở Duyên vô cùng khách sáo nói.
Với thực lực của hắn hiện giờ, trấn áp chút tàn linh của Hồng Quân chỉ là
chuyện một ý niệm.
Xưng hô Hồng Quân là đạo hữu, chẳng qua nể mặt đối phương từng là Đạo Tổ
của Hồng Hoang.
“Tôn thượng không cần khách sáo như vậy, với thân phận của bần đạo, sao
gánh nổi một tiếng đạo hữu của tôn thượng.”
Một chút tàn linh của Hồng Quân hơi sợ hãi.
Dường như nhận được một câu “đạo hữu” của Sở Duyên, khiến hắn ta cảm thấy
vô cùng bất an.
“Không cần như thế, một tiếng xưng hô mà thôi.”
Sở Duyên lắc đầu.
Hắn không biết vì sao tàn linh của Hồng Quân tôn kính hắn như vậy.
Nhưng hắn đã có loại cảm giác đương nhiên.
Dường như Hồng Quân đương nhiên là thấp hơn hắn, không phải chỉ là một cấp
bậc.
Đương nhiên cấp bậc mà hắn chỉ, là cấp bậc trình tự sinh mệnh, mà không phải
tu vi.
“Như vậy, vậy bần đạo từ chối thì bất kính với tôn thượng, sao người có thể
xuất hiện ở nơi này?”
Tàn linh của Hồng Quân cúi đầu, không dám nhìn thẳng Sở Duyên, vô cùng tôn
kính nói chuyện với hắn.
“Ngươi quen ta sao?”
Sở Duyên vô cùng kinh ngạc hỏi.
Vì sao nghe giọng điệu của Hồng Quân, dường như quen biết mình.
Hắn không nhớ rõ lắm, hắn từng có tiếp xúc với Hồng Quân.
“Quen, cũng coi như không quen.”
Tàn linh của Hồng Quân trả lời như vậy.
Lần này Sở Duyên càng lờ mờ, rốt cuộc chuyện này là sao đây…