Nếu lão ta mười mấy tuổi có một phụ thân là tồn tại vô thượng.
Khi lão ta ra cửa đều gọi 180 vị thánh nhân đi cùng, thấy con chó nhỏ ở ven
đường cũng phải đi qua tát nó hai cái, muỗi cắn lão ta, lão ta đều bảo thánh
nhân dùng pháp bảo đánh tới chết.
Càng nghĩ Trần lão càng cảm thấy hưng phấn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lão ta mất hứng.
Bởi vì lão ta phát hiện, lão ta không có một phụ thân như thế.
Tiêu Dật này thì có.
“Được rồi, ta đã hiểu, Tiêu công tử bảo trọng, ta đi trước.”
Trần lão thở dài một hơi, phát hiện mình không khuyên được.
Trước khi lão ta rời đi, đưa Tiêu Dật tới mặt đất, trái lại để lại cho Tiêu Dật một
ít bảo vật, xem như nịnh bợ Tiêu Dật.
Tiêu Dật nhìn theo Trần lão rời đi, đứng tại chỗ.
“Sư tôn, hiện giờ ngươi hiểu rõ ý nghĩ của ta chưa?”
Tiêu Dật nhìn nhẫn trên tay mình, nói như vậy.
“Ta biết rồi, sau này ngươi cứ làm theo ý nghĩ của mình đi, nếu như sau này
ngươi muốn có thể cứu ta sống lại, nếu không muốn cũng không sao.”
Bóng dáng Đồ lão chậm rãi hiển hóa ra.
Lão ta cười khổ không thôi.
Xem ra, dường như lão ta đã sai.
“Yên tâm đi sư tôn, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống lại, nhất định!”
Tiêu Dật lắc đầu.
Hắn ta rất trọng tình thân.
Tuy phụ thân ruột của hắn ta là tồn tại vô thượng, nhưng hắn ta không vì phụ
thân ruột mà bỏ qua người khác.
Cha nuôi của hắn ta, còn có tộc nhân, sư tôn… hắn ta đều không từ bỏ.
Đợi hắn ta quật khởi, nhất định đều dẫn đi.
Một người đắc đạo, gà chó bay lên trời!
“Có lòng rồi.”
Đồ lão vui vẻ không thôi.
Lão ta thu nhận đệ tử này, quả nhiên là không thiệt thòi.
Có đệ tử này, cuộc đời này của lão ta coi như không uổng.
“Vậy sư tôn, chúng ta tiếp tục thối nát đi, chỉ cần đợi phụ thân ruột của ta tới
đón ta, là được rồi.”
Tiêu Dật mở miệng nói.
Đương nhiên là Đồ lão chỉ có thể gật đầu.
Hiện giờ đối với Tiêu Dật mà nói, lão ta chỉ có năng lực phụ trợ.
Cho nên đương nhiên là Tiêu Dật nói gì sẽ làm đó.
Lão ta không dám nói gì thêm.
Mệnh lệnh của Tiêu Dật luôn đúng!
Đồ lão khắc sâu lý niệm này.
Người nào cũng không tiện sai bảo.
Ừm, Đồ lão cũng không thấy ấm ức.
Ai bảo người ta còn trẻ tuổi, đã có phụ thân trâu bò như thế.
Lão ta không có, cho nên lão ta chỉ có thể nghe lời…
…
Vô Danh Giới, trọng thiên thứ 623.
Trong cung điện.
Lúc này thánh nhân được Sở Duyên giao cho nhiệm vụ đang trợn to mắt, dáng
vẻ như không dám tin.
“Các ngươi nói cái gì? Sao có thể có chuyện này?”
“Hiện giờ tên nhóc kia lười biếng rồi sao? Không chịu tu luyện?”
Thánh nhân cảm thấy nhức đầu.
“Vâng, tôn thượng, cấp dưới đến báo cáo như thế, bọn ta, bọn ta đều không có
biện pháp.”
Nô bộc kia cẩn thận mở miệng.
Hắn ta chảy đầy mồ hôi lạnh.
Sợ uy thế của thánh nhân trực tiếp trấn áp hắn ta.
“Vì sao? Vì sao tên nhóc này không chịu tu luyện hẳn hoi?”
Thánh nhân kia không dám tin.
Nô bộc này sợ hắn ta trấn áp trách tội.
“Nghe, nghe nói Tiêu Dật kia trong lúc vô tình biết được thân phận con nối
dòng của đại đạo thánh nhân kia, cho nên mới sinh ra tâm tính tiêu cực, cảm
thấy có tu luyện hay không đều được cả.”
Nô bộc kia luôn miệng nói.
“Cái gì? Con nối dòng của đại đạo thánh nhân? Cái quái gì thế?”
Thánh nhân sửng sốt.
Cái quái gì thế này.
Tiêu Dật và đại đạo thánh nhân có quan hệ sao?
Tiêu Dật không phải người vị Vô Danh Chi Chủ kia tự mình dặn dò, muốn ma
luyện sao?
Nhìn kiểu gì cũng không giống có quan hệ với đại đạo thánh nhân.
Rốt cuộc nô bộc này đang nói gì thế.
Thánh nhân cảm thấy khó hiểu, vì thế hắn ta mở miệng hỏi.
Vừa mới hỏi, lập tức hỏi ra chuyện lớn.
Mẹ kiếp…
Mẹ kiếp!
Đây là chuyện gì thế?
Truyền lời đồn này tới lời đồn khác, sau đó lời đồn này biến thành sự thật sao?
Hơn nữa Tiêu Dật là con nối dòng của đại đạo thánh nhân ư?
Còn chơi Tiêu Dật thành phế đi?
Đây không phải là sắp xong đời sao?
Mặt thánh nhân đều tái đi.
Hắn ta nhìn nô bộc kia, thiếu chút nữa đánh chết đối phương.
Nô bộc làm hại ta!
Thánh nhân ước gì có thể ngửa đầu gầm thét.
Nếu vì chuyện này mà bị vị tồn tại kia ghi hận, vậy hắn ta thật sự oan uổng quá!
“Các ngươi, các ngươi như thế…”
“Haizz, sao khi ngươi nghe được mấy tin tức này, không tới nói với ta một
tiếng?”
Thánh nhân chỉ vào nô bộc, phẫn nộ nói.
“Tôn thượng, ta, ta nghe những lời này nhiều, cũng cảm thấy là sự thật.”
Nô bộc cúi đầu, không dám nhiều lời một câu.
“Thật sao? Ngươi thật cái rắm.”
“Đại đạo thánh nhân là thân phận gì? Vị Vô Danh Chi Chủ kia có thân phận gì?
Hai bên cùng một cấp bậc sao?”
“Ta nói với ngươi, đại đạo thánh nhân kia ngay cả xách giày cho Vô Danh Chi
Chủ cũng không xứng!”
Thánh nhân hít sâu một hơi.
Trước đó không lâu, hắn ta nhận được mệnh lệnh của Vô Danh Chi Chủ.
Mấy trăm đại đạo thánh nhân, mấy vạn hỗn độn thánh nhân, trên mười vạn
thánh nhân cùng ra tay!
Sức mạnh của vị Vô Danh Chi Chủ này, lớn đến mức hắn ta không tưởng tượng
được.