Trọng thiên thứ 2000, đại chiến vẫn còn tiếp tục.
Trương Hàn dốc hết sức lực đại chiến với ba vị đại đạo thánh nhân.
Nhưng rõ ràng là ba vị đại đạo thánh nhân này không có tâm tư chiến đấu với
Trương Hàn đang phát cuồng, toàn bộ hành trình đều kéo dài thời gian.
Muốn kéo dài tới khi Trương Hàn mất sức, đến lúc đó lại ra tay.
Trên thực tế, chiến lược của bọn họ thật sự rất tốt.
Bị bọn họ tiêu hao như vậy, Trương Hàn thật sự bắt đầu mất sức.
Trong tình huống bạo phát cao, Trương Hàn đúng là có thể đè nặng ba đại đạo
thánh nhân ra đánh.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, loại tình huống này không thể duy trì quá lâu.
“Hết sức chưa?”
Ba vị đại đạo thánh nhân kia cũng đã nhìn ra được tình hình hiện giờ của
Trương Hàn.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều đã nhìn ra.
Trương Hàn bắt đầu hết sức.
Lúc này đến lượt bọn họ phản kích rồi.
“Không sai, ta thật sự sắp lực kiệt, nhưng ta cảm thấy thời gian cũng đủ rồi.”
Trương Hàn đứng ở giữa đại trận, nửa quỳ trên đất, khí tức lúc mạnh lúc yếu, vô
cùng không ổn định.
Nhưng không khó nhìn ra, Trương Hàn không hoang mang chút nào.
Trái lại trên mặt xuất hiện nụ cười.
“Vì sao ngươi nói thời gian đủ rồi?”
Ba vị đại đạo thánh nhân đều cảm thấy khó hiểu.
“Kéo dài thời gian đủ rồi.”
Trương Hàn lắc đầu, nói như vậy.
“Kéo dài thời gian?”
Ba vị đại đạo thánh nhân ngẩn người, bọn họ vẫn không hiểu lắm.
Nhưng mà sau khi Trương Hàn nói một câu như vậy, không hiểu sao trong lòng
bọn họ có cảm giác tim đập nhanh.
Loại cảm giác không ổn đột nhiên sinh ra.
“Ra tay, trấn giết Trương Hàn, sau đó nhanh chóng rời đi.”
Ba vị đại đạo thánh nhân lập tức đạt thành nhận thức chung.
Bọn họ cùng ra tay với Trương Hàn, muốn trấn giết Trương Hàn.
“Sư huynh sư đệ sư muội cứu ta!”
Thấy thế, Trương Hàn lớn tiếng la lên.
Hắn ta ngưng tụ một chút pháp lực cuối cùng, phụ vào âm thanh.
Khiến cho giọng nói của hắn ta lập tức truyền khắp cả bầu trời.
Cái gì?
Ba vị đại đạo thánh nhân càng cảm thấy khó hiểu hành động của Trương Hàn.
Ngay sau đó.
Rầm rầm…
Từng dòng pháp lực cường đại bắt đầu khởi động mà đến.
Ba vị đại đạo thánh nhân ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy hơn mười bóng dáng cùng rơi xuống.
Hơn mười bóng người này giống như hẹn trước, cùng nhau xuất hiện.
Khí thế của bọn họ tiếp nối cùng một chỗ, trong mơ hồ vậy mà có thể áp chế ba
vị đại đạo thánh nhân.
“Lão nhị, ngươi làm sao thế? Sao thảm như vậy?”
“Nhị sư huynh, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như cũ.”
“Ta đã nói sao bỗng nhiên cảm nhận được khí tức giống như của nhị sư huynh,
không ngờ tới thật sự là nhị sư huynh, còn tưởng bị đánh thảm như vậy sẽ
không phải là nhị sư huynh.”
“Nhị sư huynh, ngày đó so tài ở Tiên Giới, huynh dành được hạng nhất mà, sao
bây giờ không được.”
“…”
Hơn mười đệ tử của Vô Đạo Tông cùng hàng lâm, trên mặt bọn họ đều hiện lên
ý cười, trêu chọc nhị sư huynh nhà mình.
“Các ngươi…”
“Đừng nói nữa, suy nghĩ trước làm thế nào đánh bạo ba người này rồi nói sau.”
Gương mặt Trương Hàn đều đen đi.
Có người trêu chọc như thế ư.
Đối đầu với kẻ địch mạnh, vậy mà còn trêu chọc hắn ta trước.
“Được rồi, lão nhị ngươi nghỉ ngơi trước đi, còn lại giao cho bọn ta.”
Diệp Lạc nhẹ nhàng xua tay.
“Đã biết.”
Trương Hàn thuận miệng trả lời một câu.
Ngay sau đó hắn ta nhìn một vòng đám đồng môn ở đây.
Những đồng môn này, e rằng tất cả cơ duyên đều không nhỏ.
Khí thế của cả đám đều mạnh như vậy.
Hắn ta bất ngờ phát hiện, có khả năng mình lại lót đáy trong đám đệ tử của Vô
Đạo Tông rồi…
…
Bên kia.
Diệp Lạc dẫn theo mười mấy đệ tử của Vô Đạo Tông nhìn ba vị đại đạo thánh
nhân trước mặt.
“Ba các ngươi…”
“Không đúng, có phải ta từng gặp ngươi ở đâu hay không?”
Diệp Lạc vốn định ra tay.
Nhưng đột nhiên trong lúc này, hắn ta thấy một người trong ba vị đại đạo thánh
nhân, bất ngờ ngây ngẩn cả người.
Hình như người này, là một trong những người được sư tôn phái đi cứu viện hắn
ta.
“Ngươi… Ngươi là đệ tử của Vô Danh Chi Chủ?”
Đại đạo thánh nhân kia rầm một cái, không quan tâm gì hết, lúc này quỳ lạy với
Diệp Lạc.
Uy nghiêm của đại đạo thánh nhân quan trọng, nhưng tiền đề là phải có mạng.
Hắn ta khắc sâu hiểu biết, rốt cuộc Diệp Lạc là tồn tại gì.
Đó là đệ tử của Vô Danh Chi Chủ trong truyền thuyết!
Còn là đệ tử thân truyền.
Nếu đắc tội vị này.
E rằng không cần Vô Danh Chi Chủ ra tay, sẽ có một đống lớn đại đạo thánh
nhân muốn loại bỏ hắn ta, lấy lòng Vô Danh Chi Chủ.
“Đúng vậy.”
Diệp Lạc gật đầu.
“Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết, mong tôn thượng thứ tội!”
“Thuộc hạ không phải cố ý vây quét bạn của ngài, mà bị bạn của ngài lấy đi cơ
duyên, thứ này vốn do ta vạch kế hoạch nhiều năm, bây giờ vừa hiện thế lại bị
lấy đi, cho nên tức giận, mới liên thủ với hai người này. Mong tôn thượng niệm
tình giúp người ngày xưa, khoan thứ cho thuộc hạ, sau này thuộc hạ nhất định vì
tôn thượng mà vượt lửa qua sông cũng không chối từ!”