Cảnh giới Luyện Khí so tài, ở trong mắt hắn ta giống y như hai đứa bé đang đùa
giỡn.
Nhưng khiến hắn ta cảm thấy có hứng thú, không phải là trận so tài này, mà là
hai người kia.
“Có phải là ngươi lại nổi lên tâm tư kỳ lạ gì đó hay không?”
Giọng nói có chút không biết phải nói gì của Trương Thiên Nhi vang lên.
“Không có, làm sao có thể.”
Trương Hàn vội vàng lắc đầu, bày tỏ mình không có.
“Ngươi thôi đi, với tính cách của ngươi, ta còn có thể không biết sao? Nói đi,
ngươi có ý nghĩ gì.”
Trương Thiên Nhi đáp lại.
Thời gian nàng ở chung với Trương Hàn, đã không ít.
Trương Hàn có tính tình gì, nàng biết rất rõ.
“Đúng là có chút ý nghĩ.”
“Thiên Nhi ngươi xem, sư tôn bảo ta tới bồi dưỡng Lâm Thương này, trợ giúp
hắn ta mạnh dần, cho dù người này không phải đệ tử của sư tôn, nhưng có tầng
quan hệ này, miễn cưỡng có thể tính là nửa đệ tử đúng không?”
Hai tay Trương Hàn nắm chặt lại, tươi cười trên mặt càng thêm đậm hơn.
“Có thể tính như vậy, rất miễn cưỡng tính là nửa đi.”
Trương Thiên Nhi không phủ nhận.
“Người tên Vương Vũ này, trên người có loại cơ duyên nào đó, tư chất cũng
không tệ lắm, nếu ta nhận làm đồ đệ, sau đó dạy bảo đánh bại Lâm Thương, có
tính là nói đệ tử do Trương Hàn ta dạy có bản lĩnh, là trò giỏi hơn thầy, thắng sư
tôn hay không?”
Trương Hàn nói ra ý nghĩ lớn mật của mình.
Sau khi hắn ta nói xong, gương mặt đỏ lên.
Dường như có thể hoàn thành mục tiêu này, cho dù hắn ta chết cũng không hối
tiếc.
Trương Thiên Nhi: “…”
Nàng có thể nói gì đây?
Trương Thiên Nhi không có bất luận đáp lời gì, dường như không biết phải nói
gì với Trương Hàn.
So bản lĩnh dạy đồ đệ với Sở Duyên sao?
Vậy không phải là so với Diệp Lạc ư?
Bảo Vương Vũ đi đánh Diệp Lạc?
Trương Thiên Nhi không biết nên nói gì cho phải.
Trương Hàn cũng không quản nhiều như thế, hắn ta nhanh chóng định ra ý nghĩ
này, chuẩn bị chơi “thế hệ sau giỏi giang hơn thế hệ trước”.
Sau khi định ra ý nghĩ này.
Trương Hàn cúi đầu tiếp tục nhìn hai người kia.
Sau khi chiến đấu xong, Lâm Thương thua.
Dù sao Vương Vũ cũng là trọng sinh giả, có lượng lớn kinh nghiệm chiến đấu
trong người, Lâm Thương bị đánh bại cũng là chuyện rất bình thường.
Sau khi Vương Vũ chiến thắng cũng không nói thêm gì, lại nói chuyện với Lâm
Thương một lát xong, thì đi về chỗ ở của mình.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Hàn không do dự nữa, chuẩn bị nhận Vương
Vũ làm đồ đệ.
“Trương Hàn, nhiệm vụ lần này của ngươi chủ yếu là bồi dưỡng Lâm Thương.”
Trương Thiên Nhi không nhịn được nhắc nhở Trương Hàn một câu.
“Cũng phải.”
Trương Hàn sửng sốt một lát.
Hắn ta cúi đầu nhìn thoáng qua Lâm Thương.
Tay vung lên, mấy tia sáng bay vào trong bầu trời, biến mất vào trong hư không.
Những hào quang này đều là một số tài nguyên tu hành, sẽ đúng giờ tiến vào
trong tay Lâm Thương, phụ trợ hắn ta tu hành.
“Được rồi, thu phục.”
Trương Hàn vỗ tay, thuận miệng nói.
“Ngươi như vậy…”
“Có phải quá qua loa rồi không?”
Trương Thiên Nhi mở miệng nói.
“Sẽ không, Lâm Thương này có đủ tài nguyên, chẳng lẽ hắn ta còn có thể tu
luyện không thành? Hơn nữa ta cũng sẽ đúng giờ tới xem xét, Thiên Nhi, yên
tâm đi.”
Trương Hàn xua tay, nói như vậy.
Nghe thấy những lời này, Trương Thiên Nhi chỉ có thể không nói gì, ủng hộ
cách làm của Trương Hàn.
Trương Hàn cũng không nói gì thêm, nhanh chóng đuổi theo Vương Vũ.
…
Trong sân.
Lâm Thương bị Vương Vũ đánh bại cũng không buồn rầu, chỉ cảm thấy nghi
ngờ.
“Vương Vũ này, sao thay đổi nhanh như thế?”
“Kinh nghiệm chiến đấu phong phú như vậy, hơn nữa ra tay tàn nhẫn quyết
đoán, cho dù hắn ta cố ý giấu diếm, nhưng ta vẫn phát hiện ra được…”
“Người này cho dù tu luyện, chiến đấu từ trong bụng mẹ, cũng không có khả
năng.”
Lâm Thương nói thầm.
Hắn ta cảm thấy chuyện này không có khả năng.
Trên cảnh giới không thua gì đối phương, vậy mà kinh nghiệm chiến đấu lại bại
bởi đối phương?
“Chẳng lẽ ta không tính là thiên tài? Hay là nói, so với thiên tài chân chính, ta
chỉ là cái rắm?”
“Quả nhiên, vẫn nên ổn định một chút thì hơn, tuy tu hành của mình quan trọng,
nhưng tu hành của phụ thân vẫn quan trọng hơn. Nếu thực lực của phụ thân
cường đại, như vậy cho dù đối phương là thiên tai cỡ nào, kinh nghiệm chiến
đấu phong phú ra sao, ở dưới thực lực tuyệt đối cũng bị trấn áp.”
Trong lòng Lâm Thương dâng lên một loại ý nghĩ.
Hóa ra vọng phụ thành long, là chuyện tốt như vậy.
Thậm chí, ý nghĩ của hắn ta đã không dừng ở vọng phụ thành long.
Mà chuyển sang thành vọng tộc thành long.
Nếu cả gia tộc của hắn ta đều trở nên rất mạnh, vậy thì mọi chuyện đã khác.
Lâm Thương cảm thấy chuyện này rất khả thi.
Mình trở nên mạnh quan trọng, nhưng muốn gia tộc thành rồng, càng quan
trọng hơn!
Lâm Thương ôm ý nghĩ này, cả người đều bắt đầu trở nên khác biệt…