“Trương Hàn, ngươi đừng gây khó dễ cho đệ tử này nữa, ngươi có trận tâm trời
sinh, lại có sư tôn khai đạo cho ngươi, cho nên ngươi mới có thể dễ dàng bước
vào trận chi nhất đạo như thế, người bình thường muốn làm được những chuyện
này không dễ như vậy.”
Giọng của Trương Thiên Nhi chậm rãi vang lên.
Nghe thấy thế Trương Hàn chỉ có thể từ bỏ, bảo Vương Vũ tiếp tục tu hành.
Vương Vũ gật đầu, đang chuẩn bị tiếp tục tu hành.
Trương Hàn xoay người muốn rời đi, đi xem Lâm Thương kia thế nào.
Mục tiêu nhiệm vụ của hắn ta là Lâm Thương, điểm này hắn ta không dám
quên.
Vương Vũ ở trong sân thấy sư tôn nhà mình muốn rời đi, vội vàng hành lễ.
Nhưng khi bóng dáng Trương Hàn rời đi, trong lòng hắn ta có thêm một tâm tư.
“Đoạt lấy cơ duyên của ta cái gì cũng thấy được, không biết có thể thấy được
của sư tôn hay không?”
Ôm tâm tư này, Vương Vũ tò mò sử dụng đoạt lấy cơ duyên của mình với
Trương Hàn.
Một màn hình thông tin chỉ hắn ta mới thấy được xuất hiện trước mặt hắn ta.
[Đoạt lấy cơ duyên.]
[Nhân vật đoạt lấy:???]
[Biến chuyển gần đây:??? (hồng).]
Một đống dấu chấm hỏi?
Quả nhiên, đoạt lấy cơ duyên của hắn ta căn bản không có tác dụng gì đối với vị
sư tôn này?
Ngay khi trong lòng Vương Vũ rung động.
Thì thấy Trương Hàn vốn đã chậm rãi rời đi quay đầu nhìn thoáng qua Vương
Vũ.
Cái nhìn này khiến Vương Vũ sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, cảm thấy mình
mạo phạm sư tôn.
May mà Trương Hàn không có tâm tư để ý tới, tiếp tục tiến về trước.
“Xem ra sư tôn, tuyệt đối không phải người tầm thường.”
“Nhưng mà có một sư tôn như vậy, là may mắn của ta! Nhưng mà vì sao mọi
chuyện xảy ra hiện giờ, đều trở nên khác với trước khi ta trọng sinh.”
Vương Vũ nhíu mày, nghĩ mãi không ra.
Cuối cùng chỉ có thể quy về hiệu ứng bươm bướm sau khi mình trọng sinh.
…
Cùng lúc đó.
Trương Hàn rời đi, đi tới chỗ Lâm Thương, bấm tay tính toán đã biết được mọi
chuyện.
Nhưng mà sau khi biết mọi chuyện, sắc mặt hắn ta trở nên kỳ lạ.
“Lâm Thương này, muốn… Vọng tộc thành long sao?”
“Những tài nguyên mà ta cho, đối phương đều lấy đi hết cho gia tộc của mình
ư?”
“Đây là chuyện kỳ lạ gì?”
Trương Hàn rất muốn châm chọc.
“Trương Hàn, ngươi lại làm hỏng việc rồi.”
Trương Thiên Nhi thản nhiên mở miệng.
“Không, còn chưa làm hỏng, còn có thể cứu được.”
Trương Hàn lắc đầu, nghiến răng nói.
Đây chính là chuyện sư tôn dặn dò hắn ta, nếu làm hỏng, hắn ta đâu còn mặt
mũi đối mặt với sư tôn nhà mình?
“Kẻ này tâm đã định, vọng tộc thành long.”
Bóng dáng hư ảo của Trương Thiên Nhi hiện lên bên cạnh Trương Hàn, nhẹ
giọng nói.
“Không, ta đánh chết cũng không tin, ta không cứu chữa được.”
Trương Hàn nghĩ, chuẩn bị lao xuống dưới khiến tiểu tử này mở mang kiến
thức, cái gì gọi là lực lượng chân chính.
Muốn cho tiểu tử này biết, thực lực cá nhân mới là quan trọng nhất.
Trương Thiên Nhi ở bên cạnh lắc đầu, như nhìn thấu tâm tư của Trương Hàn.
“Vô dụng, kẻ này tâm cảnh đã định, thực lực của ngươi mạnh tới mấy, hắn ta
chỉ có thể nói, đợi khi người trong tộc hắn ta trở nên mạnh hơn, sẽ mạnh hơn
ngươi vô số lần.”
Trương Thiên Nhi khuyên bảo.
“Chuyện này, chuyện này nên làm thế nào đây?”
Trương Hàn bất đắc dĩ.
Nếu làm hỏng chuyện này, vậy thì xong đời rồi.
Không hiểu sao hắn ta hơi hối hận.
Sớm biết thế đã không nhận Vương Vũ làm đồ đệ, nếu không thì không đến
mức hôm nay mới đi xem tình hình.
Trương Thiên Nhi đứng bên cạnh cẩn thận suy nghĩ rất lâu, nàng vừa định nói
gì đó.
Không đợi nàng nói ra miệng.
Một tia thần quang từ động phía xa bắn tới, chiếu tới trước người Trương Hàn.
Những chỗ thần quang xuyên qua, hư không sụp đổ.
“Từ ngoài trọng thiên thứ 3000 mà đến, hẳn là sư tôn ngươi phái tới.”
Trương Thiên Nhi nhận ra được trước tiên.
“Sư tôn phái tới? Là thứ gì.”
Trương Hàn nhanh chóng đi tới, nhận lấy thần quang kia.
Sau khi bàn tay hắn ta chạm vào thần quang, thần quang lập tức bùng lên, hóa
thành từng dòng văn tự.
Ý rất đơn giản, bảo Trương Hàn trở về một chuyến.
“Xong đời, xong đời, Thiên Nhi, chuyện này làm sao bây giờ, sư tôn muốn ta
trở về, nếu bị sư tôn biết rõ, sư tôn sẽ tước đoạt danh hiệu đệ tử mạnh nhất của
ta mất.”
Trương Hàn sốt ruột.
Theo ý hắn ta, danh hiệu đệ tử mạnh nhất này là thứ vô cùng quan trọng.
Thứ này là thứ duy nhất hắn ta có thể áp chế Diệp Lạc, không thể mất đi.
“Không có biện pháp, hiện giờ chỉ có thể trở về, nói không chừng sư tôn ngươi
có chuyện khác muốn tìm ngươi, không phải là chuyện này.”
Trương Thiên Nhi im lặng một lát, mở miệng nói.
“Nhưng, nhưng mà…”
Trương Hàn nói năng lộn xộn.
Cuối cùng hắn ta chỉ có thể lựa chọn trở về.
Sư tôn có lệnh, hắn ta đâu dám làm trái.
Chỉ có thể mong sư tôn đừng hỏi chuyện liên quan tới Lâm Thương.
Chỉ cần sư tôn không hỏi chuyện này, hắn ta lừa gạt cho qua, sau đó dạy dỗ
Lâm Thương này thật cẩn thận, vá cái sọt này.
Như vậy danh hiệu đệ tử mạnh nhất của hắn ta, sẽ không mất đi…