Vô Danh Giới, đệ nhất trọng thiên.
Trong một không gian huyền diệu.
Trương Hàn nhìn chằm chằm Lâm Thương trước mặt mình, vẻ mặt phức tạp.
Ở dưới chân hắn ta, một pháp trận đang lấp lóe.
Hắn ta muốn lấy khí thế áp đảo Lâm Thương này.
Nhưng mà rất rõ ràng, hắn ta thất bại.
Trương Hàn thật sự sắp điên mất.
Hắn ta phụng lệnh Sở Duyên tới đưa đan dược cho Lâm Thương ăn, trợ giúp
Lâm Thương thành tài, trợ giúp Lâm Thương trưởng thành.
Chuyện này cũng coi như là đền bù sai lầm của hắn ta.
Trương Hàn biết rất rõ, nếu lần này hắn ta không hoàn thành được nhiệm vụ.
Có lẽ sư tôn sẽ lột da hắn ta ra mất.
Hơn nữa tên tuổi đệ tử mạnh nhất này của hắn ta, e rằng sẽ không còn nữa.
Hơn phân nửa đến lúc đó, đám Diệp Lạc sẽ cười hắn ta.
Chuyện này hắn ta có thể nhịn sao?
Trương Hàn tỏ vẻ, đây là chuyện tuyệt đối không thể nhịn, đây cũng là chuyện
tuyệt đối không được.
Cho nên Trương Hàn rời khỏi vô danh chi điện xong, thì đi thẳng tới chỗ Lâm
Thương.
Hắn ta trực tiếp bắt lấy Lâm Thương, mở ra một không gian chuẩn bị mạnh mẽ
giúp Lâm Thương thay đổi ý nghĩ “vọng tộc thành long” này.
Đáng tiếc, ý nghĩ của hắn ta hoàn toàn thất bại.
Hắn ta lợi dụng cưỡng ép, toàn bộ đều không thể thay đổi ý nghĩ của Lâm
Thương.
Chỉ trong nháy mắt hắn ta cảm thấy Lâm Thương này thối nát, đã đạt tới tận
đáy.
Thuộc loại hoàn toàn không cứu được.
Cho dù Trương Hàn lấy sinh mệnh ra uy hiếp, cũng không thể khiến ý nghĩ của
Lâm Thương sinh ra bất cứ biến hóa gì.
Dựa theo cách nói của Lâm Thương, đó chính là “hôm nay hắn ta chết, nhưng
phía sau hắn ta vẫn có ngàn ngàn vạn vạn người vọng tộc thành long, từ ngàn
ngàn vạn vạn người thối nát này Lâm Thương sẽ chết, nhưng sẽ có Lý Thương,
Diệp Thương xuất hiện.”
Chuyện này khiến Trương Hàn suýt nữa bị ép hỏng mất.
“Ngươi thành thật nuốt viên đan dược này vào, ngươi ăn viên đan dược này, lại
thành thật tu hành, không phải là xong việc sao? Tốt với ngươi, cũng tốt với ta.”
Trương Hàn phát điên, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm Lâm Thương.
Hắn ta ước gì có thể đập nát đầu người này.
Nhưng hắn ta không làm được.
Hắn ta đập nát đầu Lâm Thương, vậy có lẽ sư tôn sẽ tới đây đập nát đầu hắn ta
mất.
“Được rồi, ta ăn, chẳng qua ta không muốn bây giờ ăn, ngươi thả ta ra ngoài, ta
chuẩn bị hai ngày ăn còn không được sao?”
Lâm Thương im lặng một lúc lâu, trả lời như vậy.
“Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao? Cho ngươi hai ngày, có phải ngươi lại tặng đan
dược cho tộc nhân nào đó của ngươi hay không.”
Trương Hàn thật sự sắp hỏng mất.
Hắn ta cảm thấy lúc trước hắn ta không nên nhận nhiệm vụ này.
Nếu không sẽ không biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Hiện giờ Trương Hàn chỉ nhìn Lâm Thương đều cảm thấy đau đầu.
“Thiên Nhi, ngươi nói xem chuyện này nên làm sao bây giờ?”
Trương Hàn nhờ Trương Thiên Nhi giúp đỡ.
“Ngươi…”
“Có lẽ đã không còn cách nào, ăn sâu bén rễ là như vậy, vọng tộc thành long có
lẽ đều thành đạo tâm của hắn ta, muốn giải quyết chuyện này rất khó.”
“Nếu tiếp tục dây dưa tiếp, phá hỏng đạo tâm của hắn ta, đến lúc đó cho dù hắn
ta ăn viên đan dược này, đạp đất thành tiên, cũng không thể tiếp tục trưởng
thành nữa.”
Giọng nói của Trương Thiên Nhi vang vọng bên tai Trương Hàn.
Trương Hàn: “…”
Nếu nói như vậy, hắn thật sự sắp xong đời sao?
Vậy mà sư tôn còn cho hắn một cơ hội.
Cơ hội này cho và không cho có khác gì nhau?
Đổi cách nói khác, tình hình hiện giờ là tới uổng phí, hắn ta chính là không
xong đời cũng phải xong đời ư?
“Thôi, nghĩ xem nên dùng biện pháp gì giải thích với sư tôn.”
Trương Hàn thở dài một hơi.
Hắn ta định thả Lâm Thương này đi.
…
Ở trong không gian Lâm Thương lại có dáng vẻ ngây ngốc.
Hắn ta không hiểu rốt cuộc Trương Hàn đang nghĩ gì.
Nhưng mà hắn ta vô cùng kiên định với ý nghĩ của mình.
Tuyệt đối không thay đổi ý nghĩ “vọng tộc thành long”, có thể thối nát, ai
nguyện ý đi giao thanh.
Lâm Thương quật cường không thôi.
Hắn ta đã chuẩn bị ngửa cổ bị giết.
Nhưng mà không nghĩ tới Trương Hàn có vẻ kỳ lạ.
Lúc thì muốn đánh muốn giết, lúc thì cầu xin hắn ta thay đổi ý nghĩ gì đó.
Khi Lâm Thương đang nghĩ tới đây.
Trong đầu hắn ta, một thần quang vô hình đột nhiên hiện ra.
Cảnh này khiến cả cơ thể của Lâm Thương đều run rẩy mãnh liệt, nhưng ngay
sau đó lại khôi phục bình thường, giống như mọi chuyện chưa từng có biến hóa.
Lâm Thương ngây ngốc nhìn đôi tay mình, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào
đó, nhưng không cảm nhận được, rốt cuộc là có vấn đề chỗ nào.
Thần quang này biến mất, căn bản không hấp dẫn nổi bất cứ chú ý gì.
Cho dù là Trương Hàn cách đó không xa, cùng với Trương Thiên Nhi trong cơ
thể Trương Hàn căn bản không cảm nhận được thần quang biến mất.
Lúc này bọn họ đều đang xoắn xuýt chuyện của Lâm Thương…