Hắn ta thân là Chi Phối Giả, đương nhiên biết tính khủng bố của cấp bậc Chi
Phối Giả.
Hắn ta mới giao đấu với Diệp Lạc.
Dưới một chiêu, Diệp Lạc suýt nữa tử vong.
Hắn ta cũng coi như hiểu rõ, Diệp Lạc đỉnh phá thiên chính là cấp đạo.
Nhưng một bí thuật, Diệp Lạc có thể địch nổi hắn ta, thậm chí áp chế hắn ta.
Đây là chuyện hắn ta nghĩ mãi không rõ.
“Bí thuật tăng lên, cần sư tôn ta tự mình ra tay sao?”
“Nhưng mà nói ra ta có thể tăng thuật này lên, thật sự là ít nhiều gì cũng nhờ có
ngươi, là ngươi khiến ta hiểu rõ, cảnh giới Chi Phối Giả là lấy vô vi làm điểm
trọng tâm, Chi Phối Giả đều vô hình vô tướng!”
Trong mắt Diệp Lạc có hiểu ra.
Bí thuật của hắn ta, vốn dĩ không cường đại như vậy, thi triển đỉnh phá thiên là
đạt tới cấp đạo mà thôi.
Là một đao mạo hiểm của Chi Phối Giả Sát Lục vừa rồi, mới khiến hắn ta hiểu
ra bí thuật tăng lên.
Chi Phối Giả Sát Lục vô hình vô tướng, ra tay càng không có quy tắc đáng nói,
giống như tự do ở ngoài thế gian.
Hắn ta lại nghĩ tới thủ đoạn của sư tôn trước đây, đó là sức mạnh của không thể
nhìn thẳng, cũng là như vậy, không có quy tắc, thoát khỏi quy tắc.
Cho nên hắn ta mới có thể ngộ đạo, tăng bí thuật lên tới cấp bậc địch nổi Chi
Phối Giả.
Nghe thấy những lời này, Chi Phối Giả Sát Lục giống như khoác áo choàng
màu đỏ sậm cũng nghĩ thông suốt lời Diệp Lạc nói chỉ trong nháy mắt.
Suy nghĩ thông xong, trong lòng hắn ta lập tức tràn ngập tán thưởng.
Sâu trong lòng có chút tiếc hận.
Vì sao nhân vật như vậy không gia nhập dưới trướng hắn ta.
“Quả thật là quá tuyệt.”
“Cách làm này của ngươi, không phải người nghị lực lớn, ngộ tính lớn không
thể làm, nhưng ngươi lại nghịch đại thế, cho dù ngươi có nghị lực lớn, ngộ tính
lớn vẫn khó thoát khỏi vận rủi.”
“Ta xin khuyên ngươi một câu, bây giờ thoát khỏi Vô Danh Điện có thể bảo
toàn tính mạng, nếu gia nhập dưới trướng ta, ta đảm bảo trong vòng hai mươi
vạn năm, ngươi sẽ thành Chi Phối Giả thế hệ mới!”
Chi Phối Giả Sát Lục rất tiếc hận nói một câu như vậy.
Diệp Lạc nghe thấy những lời này không nói một câu, nhưng bạch quang trên
người càng lúc càng tăng.
Kiếm ý tức chiến ý.
Kiếm ý đủ để trả lời Chi Phối Giả Sát Lục.
“Vậy thì quá đáng tiếc.”
Chi Phối Giả Sát Lục thở dài lần nữa.
Ngay sau đó hắn ta dứt khoát ra tay, tấn công Diệp Lạc.
Diệp Lạc cũng không chút lưu tình, vung kiếm lao tới.
Hai người vung tay đánh nhau lần nữa, nhưng tình hình chiến đấu rơi vào giằng
co, chỉ trong khoảng thời gian ngắn người nào cũng đừng mơ thắng người nào.
Nhưng mà gần như là người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Diệp Lạc dựa vào
kiếm ý sắc bén mạnh mẽ áp chế Chi Phối Giả Sát Lục.
Nhưng mà Diệp Lạc muốn giết chết Chi Phối Giả Sát Lục, gần như là chuyện
không có khả năng.
Diệp Lạc và Chi Phối Giả Sát Lục liên tục giao chiến.
Từ xa nhìn lại, đó chính là nửa Tinh Hải sương mù màu đỏ sẫm và nửa Tinh Hải
kiếm khí va chạm nhau.
Ở chỗ trung tâm, bạch quang và hồng quang không ngừng va chạm, mỗi lần va
chạm sẽ sinh ra uy năng khiến cả Tinh Hải chấn động.
…
Ở một chỗ khác của Tinh Hải.
Đám Tô Càn Nguyên đứng ở trên bờ, ở phía xa nhìn Diệp Lạc chiến đấu với
Chi Phối Giả Sát Lục.
“Thực lực của đại sư huynh… Đúng là mạnh hơn chúng ta một cấp…”
Tô Càn Nguyên cảm khái một câu.
“Chuyện đó thì chưa chắc.”
Đạm Đài Lạc Tuyết đi tới, miệng nàng còn treo ý cười, nhẹ giọng nói một câu
như vậy.
Trải qua an dưỡng một lát, thương thế của nàng đều đã được chữa trị.
“Đúng vậy tam sư huynh, chuyện đó thì chưa chắc.”
Tô Hề cũng đi tới, nàng nện bước uyển chuyển nhẹ nhàng, thoạt nhìn rất vui
sướng.
“Đại sư huynh đúng là vô cùng lợi hại, nhưng mà mạnh hơn chúng ta một cấp
thì chưa chắc.”
“Đúng vậy đúng vậy, mạnh hơn nửa thì ta còn cảm thấy bình thường, mạnh hơn
một cấp đúng là thái quá.”
“Đúng vậy, có người nào không giữ lại bản lĩnh.”
Các đệ tử của Vô Đạo Tông ngươi một câu ta một lời, lập tức chèn ép Tô Càn
Nguyên đến suýt nữa xấu hổ muốn chết.
“Các ngươi, các ngươi…”
Trước mắt Tô Càn Nguyên tối sầm lại.
Hắn ta rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói nên lời.
Hắn ta rất muốn hỏi có phải đám đồng môn bọn họ nói quá nhẹ nhàng hay
không.
Hơi thở của đại sư huynh Diệp Lạc hiện giờ, chính là cấp bậc Chi Phối Giả!
Cái gì mà giữ bản lĩnh, có thể bằng được cấp bậc Chi Phối Giả không?
Ngay khi Tô Càn Nguyên ngây người khó hiểu.
Chỉ thấy Đạm Đài Lạc Tuyết dẫn đầu khởi xướng tấn công, nhưng công kích
lần này khác hoàn toàn với lần trước.
Bàn tay của Đạm Đài Lạc Tuyết vươn ra, sau lưng nàng lập tức lóe lên tia sáng
màu lam, khi tia sáng chiếu rọi xuống, nửa người nàng giống như hóa thành ánh
huỳnh quang.
“Cờ, tự hình thành thiên địa một phương!”
“Vùng thiên địa này có thể dung nạp rất nhiều thứ, ví dụ như… Thế giới.”
“Các ngươi nói xem đúng không, các sư đệ sư muội.”
Đạm Đài Lạc Tuyết lộ ra tươi cười với các đồng môn phía sau.
Giọng nói của nàng vừa mới vang lên, một vùng bàn cờ bao phủ toàn bộ Tinh
Hải.
“Sư tỷ, nhìn ta đây.”
Tô Hề cười khẽ.