Tuy lão ta không biết vì sao lão ta không nhìn thấu được người trước mắt.
Nhưng lão ta vô cùng tự tin đối với thực lực của bản thân.
Dựa vào thực lực của lão ta.
Cả Đông Châu căn bản không có nhiều người có thể đối kháng với lão ta.
Tính ra, trong khu vực Đông Châu chỉ có mấy lão quái vật nhân tộc không xuất
hiện, còn có tông chủ của Thái Nhất Kiếm Tông Đông Châu, cùng với tông
môn ẩn thế trong lời đồn có khả năng bẻ cổ tay với lão ta.
Người đàn ông trung niên không biết rằng, gia hỏa ở mặt ngoài là “cảnh giới
Luyện Khí” trước mắt này, còn có khả năng nằm trong số đó.
Khi người đàn ông trung niên chuẩn bị ra tay.
Bùm…
Một tiếng sấm truyền tới.
Tia sét đột nhiên chiếu sáng cả căn điện đường.
Người đàn ông trung niên cũng thấy rõ được mặt Sở Duyên vào lúc này.
Lão ta sửng sốt một lát theo bản năng.
Mới đầu chỉ cảm thấy bộ dạng người này rất tuấn tú, sau đó đột nhiên sinh ra
cảm giác quen thuộc.
Hình như…
Hình như lão ta từng thấy người trước mắt ở đâu đó rồi.
Nhưng người đàn ông trung niên không nghĩ ra, rốt cuộc mình đã gặp người này
ở đâu.
Cảm giác quen thuộc này, cũng khiến người đàn ông trung niên không dám tùy
ý thăm dò.
Người có thể khiến lão ta cảm thấy quen thuộc, đều là người có bản lĩnh có thể
khiến lão ta nhớ kỹ.
Chỉ dựa vào điểm quen thuộc này, đủ chứng minh người trước mắt, không phải
là một cảnh giới Luyện Khí bỏ đi.
“Xin hỏi các hạ là người phương nào?”
Người đàn ông trung niên híp mắt, đứng ở trước cửa, mở miệng hỏi.
Bên kia, Sở Duyên ngồi trên bàn cờ cũng nhìn chằm chằm người đàn ông trung
niên.
Đương nhiên sau khi người đàn ông trung niên này đặt câu hỏi, hắn cũng khôi
phục thần trí.
“Chỉ là người tránh mưa mà thôi.”
“Trái lại là ngươi, là dân sống ở gần đây sao?”
Sở Duyên thản nhiên dò hỏi.
Sau khi hắn nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên.
Sợ người đàn ông trung niên không phải dân sống gần đây.
Hắn còn cần dân sống ở gần đây dẫn hắn ra khỏi rừng rậm nữa.
Nếu không thì có trời mới biết hắn phải lăn qua lộn lại bao lâu mới có thể đi ra
khỏi rừng rậm.
Nghe thấy những lời này, người đàn ông trung niên im lặng một lát, miệng lẩm
bẩm vài câu “người tránh mưa”.
Quay đầu nhìn thoáng qua bầu trời.
Sau khi lão ta liếc mắt nhìn một cái, vốn mưa to như trút nước, sấm sét vang dội
lập tức biến mất sạch.
“Bây giờ không còn mưa, ngươi có thể rời khỏi nơi này?”
Người đàn ông trung niên không đáp hỏi ngược lại.
Sở Duyên ngẩng đầu lên nhìn.
Mưa ở bên ngoài đúng là đã dừng.
Nhưng pháp lực cảnh giới Luyện Khí của hắn còn chưa khôi phục.
Lúc này rời đi, hắn có năng lực đi bao xa.
Người đàn ông trung niên này nhìn như dạng chó hình người, tính tình đúng là
rất mạnh mẽ, vừa tới đã muốn hắn rời đi.
Ở trong mắt Sở Duyên, người đàn ông trung niên này không có cảnh giới, giống
như phàm nhân.
Một phàm nhân mà kiêu ngạo trước mặt hắn như thế.
Tuy hắn là cảnh giới Luyện Khí, nhưng dù gì cũng từng là cảnh giới Nguyên
Anh.
“Miếu cổ này không phải nhà ngươi, cho dù không mưa, ta muốn ở lại nơi này,
ngươi cũng không có quyền đuổi ta đi đúng không?”
Sở Duyên thản nhiên nói.
“Cho nên các hạ nhất định phải ở nơi này sao?”
Người đàn ông trung niên chậm rãi nói.
“Không sai.”
Sở Duyên thản nhiên gật đầu.
“Xin hỏi danh xưng của các hạ là gì?”
Người đàn ông trung niên mở miệng một lần nữa.
“Chẳng lẽ không có ai từng nói với ngươi, muốn biết tên của người khác, thì
ngươi phải nói tên mình ra trước sao?”
Sở Duyên lắc đầu nói.
Những lời này vừa nói ra, người đàn ông trung niên sửng sốt một lát.
Trong giới tu tiên, giao tiếp với nhau đều dùng tôn hiệu hoặc đạo hiệu.
Tên họ của nhau, đều không dễ dàng biết được.
Trừ phi hai bên là bạn tốt, mới biết được tên thật.
Sở Duyên nói ra những lời này, dưới cái nhìn của người đàn ông trung niên,
cũng tính là rất hợp lý.
Muốn biết tên tuổi của đối phương, thì nên nói tên tuổi của bản thân trước.
“Tại hạ họ Ngao, tên một chữ Dạ.”
“Xin hỏi tên của các hạ là gì?”
Người đàn ông trung niên “Ngao Dạ” mở miệng hỏi.
“Sở Duyên.”
Sở Duyên trả lời hai chữ.
Cái tên này…
Ngao Dạ rơi vào trầm tư.
Lão ta đang tự hỏi, cái tên này từng nghe ở đâu chưa.
Nếu người trước mắt khiến lão ta cảm thấy quen thuộc, đương nhiên là lão ta
từng nghe nói tới danh hào của người này, hoặc là từng gặp người này.
Sở Duyên ngồi trên bàn cờ không để ý tới Ngao Dạ này, trợn to mắt, chuẩn bị
tiếp tục hấp thu linh khí.
Không biết vì sao, sau khi Ngao Dạ này tới đây, hắn rất khó ngồi thiền, giống
như trong vô hình bị thứ gì đó ảnh hưởng.
Bên kia, Ngao Dạ suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ ra từng gặp hoặc nghe
nói về Sở Duyên ở đâu cuối cùng cũng hoàn hồn.
Ngao Dạ vốn nhìn thoáng qua Sở Duyên nhắm mắt, sau đó rơi vào trầm tư