Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 177

“À… À… À… Chuyện đó, đó không phải là đại sư huynh đánh với tam sư

huynh đầu trọc, mà là một người đại sư huynh dẫn tới đánh với tam sư huynh,

chẳng qua không biết vì sao, đánh một lát, tam sư huynh lại khóc.”

Lý Nhị Cương mở miệng nói.

Những lời này vừa nói ra, lúc này Trương Hàn sững sờ.

Cái quỷ gì thế.

Đánh một lát.

Lão tam khóc sao?

Bị đánh khóc à?

Không cần tới mức này chứ.

Trương Hàn nghĩ một lát, lúc trước hắn ta so tài với đại sư huynh.

Bị đại sư huynh đả kích song trọng cơ thể linh hồn, vạn kiếm xuyên tim, đánh

cho thương tích đầy mình cũng không khóc.

Sao lão tam này lại bị đánh khóc?

Không được.

Hắn ta phải đi giáo dục tư tưởng cho lão tam mới được.

Trương Hàn trực tiếp tạm biệt với Lý Nhị Cương.

Đi về phía sườn dốc.



Cùng lúc đó, trong đại điện tông chủ.

Sở Duyên ngồi trên ngai vàng tông chủ, bàn cờ đá và trường kiếm huyết sắc đều

được hắn đặt bên cạnh ngai vàng.

Lúc này, Sở Duyên thản nhiên nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết đang quỳ trong điện

phía dưới.

Hắn vốn định bảo Đạm Đài Lạc Tuyết hành lễ lớn như vậy, bởi vì hắn căn bản

không thèm để ý tới lễ nghi.

Nhưng Đạm Đài Lạc Tuyết không vừa ý, kiên trì hành đại lễ với Sở Duyên, nói

là lễ bái sư.

Đối phương kiên trì.

Sở Duyên không có biện pháp, chỉ có thể để mặc Đạm Đài Lạc Tuyết quỳ lạy

hành lễ.

Đợi Đạm Đài Lạc Tuyết cúi chào xong, Sở Duyên mới mở miệng nói lần nữa.

“Được rồi, Lạc Tuyết, đúng là có lòng, đứng dậy đi.”

Sở Duyên xua tay.

Muốn dùng pháp lực nâng Đạm Đài Lạc Tuyết dậy.

Nhưng khi giơ tay phát hiện mình chỉ là cảnh giới Luyện Khí cặn bã.

Lấy đâu ra pháp lực.

Kết quả là Sở Duyên im lặng dựa vào ống tay áo rộng rãi của mình che giấu xấu

hổ.

“Dạ, sư tôn.”

Đạm Đài Lạc Tuyết không chú ý tới những hành động mờ ám của Sở Duyên,

bình tĩnh đứng dậy.

“Lạc Tuyết, con đã gia nhập môn hạ của vi sư, vậy vi sư không nói thêm cái gì

mà có được hay không, thiên phú của con rất mạnh, điểm này vi sư biết, nhưng

những thứ vi sư truyền thụ cho con, rất có thể nằm ngoài thưởng thức của con,

điểm này, vi sư hi vọng con chuẩn bị tâm lý.”

Sở Duyên nhằm phòng ngừa, sợ thiên tài này không hiểu lừa gạt của mình mà

bỏ trốn.

Nhưng Đạm Đài Lạc Tuyết không có bất cứ ngạc nhiên nào.

Trái lại có vẻ mặt đương nhiên.

Con đường phía trước đã bị đứt, nếu sư tôn truyền thụ cho nàng phương pháp tu

tiên bình thường, vậy mới kỳ lạ.

“Sư tôn, đệ tử hiểu rõ.”

Đạm Đài Lạc Tuyết gật đầu, trên gương mặt tràn ngập lạnh lùng là nghiêm túc.

“Ừm, đã rõ thì tốt, vậy vi sư hỏi con một vấn đề trước, Lạc Tuyết, ngươi biết cái

gì gọi là đạo không? Bản chất của đạo là gì? Đạo ở đâu?”

Sở Duyên bắt đầu bày ra thủ đoạn lừa gạt hằng ngày của hắn.

Phải có mở đầu trước.

Sau đó lừa gạt một trận.

Dựa theo thông thường, đệ tử này sẽ nói không biết, hoặc là ăn nói lung tung,

hắn trực tiếp nói sai hết là xong.

Chỉ đơn giản như vậy.

Sở Duyên từng lừa gạt ba đệ tử bày tỏ.

Chuyện khác có khả năng hắn không làm được.

Nhưng phương diện lừa gạt này, hắn là chuyên nghiệp!

Bên kia, Đạm Đài Lạc Tuyết ở trong điện nghe thấy thế, lộ ra nụ cười thản

nhiên, không trả lời câu hỏi của Sở Duyên, mà hỏi ngược lại.

“Sư tôn, con cảm thấy người không nên hỏi đệ tử vấn đề này, mà là đệ tử nên

hỏi người vấn đề này.”

“Nếu không đệ tử đã hiểu, vậy thì đệ tử không phải là đệ tử, mà sư tôn người

mới là đệ tử.”

Đạm Đài Lạc Tuyết cười nói.

Sở Duyên: “…”

Đệ tử lần này là thứ gì thế…



Vô Đạo Tông, đại điện tông chủ.

Nhìn nữ đồ đệ trong lạnh lùng mang theo chút cười khẽ, Sở Duyên cảm thấy

đau đầu.

Đây không phải là giang tinh* sao?

*杠精: Chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào

bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm.

Không trả lời, hắn tiếp tục lừa gạt kiểu gì.

Vốn tưởng rằng con hàng Tô Càn Nguyên khó đối phó, không ngờ tới Đạm Đài

Lạc Tuyết này càng khó đối phó hơn.

Chẳng lẽ đây là thiên tài?

“Lạc Tuyết, con…”

Sở Duyên há to miệng, không biết nên nói gì.

“Sư tôn, chuyện này không thể trách đệ tử, đệ tử thực sự không hiểu những lời

này.”

Đạm Đài Lạc Tuyết cười khẽ nói.

Nàng chưa từng xem điển tịch tu tiên gì đó.

Bắt đầu từ khi còn nhỏ tuổi, nàng đã kiên định, con đường tu tiên này là đi

không thông.

Cho nên tuyệt đối không đọc điển tịch tu tiên gì đó, duy trì tâm trạng mình vô

hạ thuần tịnh của mình.

“Không hiểu thì hỏi, không phải vi sư đang đứng ở đây sao? Thôi, con đã không

hiểu gì, vậy vi sư chỉ điểm cho con, đầu tiên, chúng ta nói một chút cái gì gọi là

đạo, cái gọi là đạo…”

Sở Duyên vốn định dùng khúc dạo đầu lừa gạt.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong.

Đạm Đài Lạc Tuyết đột nhiên mở miệng ngắt lời.

“Sư tôn, đệ tử muốn biết rằng, cái gọi là đạo, có liên quan gì với tu tiên?”

Đôi mắt Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn chằm chằm sư tôn nhà mình, mở miệng hỏi.

Những lời này vừa nói ra.

Thiếu chút nữa Sở Duyên phong bế mình lại.

Đồ đệ này, sao không khiến hắn bớt lo như thế, không để hắn lừa gạt được sao?
Bình Luận (0)
Comment