Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 179

Nghe thấy những lời này.

Sở Duyên vốn đang cảm thấy hơi mệt mỏi lập tức hoàn hồn.

Lấy cờ nhập đạo sao?

Thứ đồ chơi như quân cờ có thể nhập đạo à?

Nếu nói là đan khí phù lục gì đó, Sở Duyên còn có thể lo lắng, thực sự sẽ tu ra

gì đó hay không.

Ngươi nói dùng cờ để tu hành sao?

Vậy hắn không lo lắng chút nào.

Sở Duyên chưa từng nghe nói tới, còn có người dùng quân cờ tu hành.

Lần này ổn định, ổn định rồi!

Một tiểu cảnh giới này sẽ tới tay!

Sở Duyên tràn ngập tin tưởng.

Nếu quân cờ có thể tu hành, vậy hắn có thể biểu diễn đứng chổng ngược nuốt

bàn cờ!

“Được! Lấy cờ nhập đạo! Được lắm, không tệ không tệ! Lạc Tuyết con là một

người rất có ý tưởng, có ý tưởng hơn đám đại sư huynh con!”

Sở Duyên lộ ra nụ cười rực rỡ.

Loại đệ tử có ý nghĩ lấy cờ tu hành, thực sự quá tuyệt vời.

Đệ tử như vậy, lại cho hắn thêm người nữa đi!



Đại điện tông chủ, Sở Duyên kinh ngạc vui mừng nhìn nữ đồ đệ này.

Càng nhìn càng hài lòng.

Lấy cờ nhập đạo!

Dùng quân cờ tu hành.

Vậy mà Đạm Đài Lạc Tuyết này có thể nghĩ ra.

Nếu có nhiều đệ tử như vậy, hắn còn lo gì không thể vô địch?

Nhưng mà lập tức phải ổn định tâm tính của đệ tử này đã.

Khiến đối phương kiên định kỳ đạo là con đường có thể thông, tránh cho đệ tử

này bỏ dở giữa chừng.

Quy củ cũ, kéo một năm rồi tính!

“Lạc Tuyết, con lấy cờ nhập đạo, có khả năng sẽ khó đi, con phải chuẩn bị tâm

lý thật tốt, đừng dễ dàng từ bỏ, con hiểu không?”

Sở Duyên mở miệng nói.

“Sư tôn, đệ tử sẽ không từ bỏ, chẳng qua sư tôn, lấy cờ nhập đạo, thực sự có thể

đi được xa sao?”

Đạm Đài Lạc Tuyết chần chừ hỏi.

Rõ ràng là đối với ý nghĩ này, nàng vẫn có chút không kiên định lắm.

Sở Duyên ngồi trên ngai vàng tông chủ thấy thế, liếc mắt một cái nhìn ra được.

Tuyệt đối không thể để tâm tư của Đạm Đài Lạc Tuyết không kiên định.

Phải cho Đạm Đài Lạc Tuyết liều thuốc mạnh, khiến đối phương hiểu rõ dùng

quân cờ tu hành có tính khủng bố là được.

Còn tính khủng bố…

Khủng bố thế nào khoác lác thế nào.

Nghĩ vậy Sở Duyên sáng tỏ.

“Lạc Tuyết, nhớ kỹ, tu hành kiêng kị nhất là đạo tâm rung chuyển, nếu lựa

chọn, vậy bất cứ lúc nào chỗ nào, con đều phải kiên định với đạo của mình, tin

tưởng đạo tâm của mình.”

“Còn lấy cờ nhập đạo…”

“Đạo này, không những có thể đi xa, còn giỏi hơn vạn đạo.”

“Nhưng mà nói trước, vi sư lại hỏi con một câu, Lạc Tuyết, con có biết thế nào

là cờ không?”

Sở Duyên dò hỏi.

“Sư tôn, nếu đệ tử biết, vậy thì…”

Đạm Đài Lạc Tuyết vừa định trả lời.

Nói còn chưa nói xong.

Sở Duyên lập tức biết đệ tử này muốn nói gì, vẻ mặt âm trầm cắt ngang Đạm

Đài Lạc Tuyết.

“Dừng dừng! Con không cần phải nói, để vi sư nói là được.”

Sở Duyên vội vàng xua tay, sợ Đạm Đài Lạc Tuyết này lại biến thành giang

tinh.

Đạm Đài Lạc Tuyết đứng trong điện thấy thế, môi son khẽ mím, trong mắt hiện

lên ý cười, giống như sớm biết sư tôn sẽ nói như vậy.

Sở Duyên ở bên trên cũng không quản nhiều như vậy.

Đứng dậy khỏi ngai vàng tông chủ, đi tới cửa đại điện, trầm ngâm một lát.

“Kỳ đạo, nói theo hướng nhỏ, bàn cờ chính là vì đánh cờ mà sinh ra, nếu lấy

góc độ cờ mà xem, bên thua đương nhiên sẽ tử vong, cho nên cờ chia âm

dương, cũng quyết sinh tử, trong kỳ đạo vốn bao hàm âm dương nhất đạo…”

“Mà nói theo hướng lớn…”

“Bàn cờ vốn là Thiên Địa, hay là con ngẩng đầu nhìn xem, ở giữa trời đất, sao

không phải là bàn cờ? Chúng sinh, sao không phải quân cờ?”

“Nắm giữ bàn cờ, có khác gì nắm giữ trời đất?”

“Lại nói lớn hơn, trên bàn cờ, vạn vật có thể dung, nếu dung Tam Thiên Đại

Đạo thì sao? Nếu như đủ cường đại, giỏi hơn trên đạo, cũng có khả năng!”

Sở Duyên thản nhiên nói xong.

Sau khi hắn vừa mới nói xong.

Bùm…

Trên bầu trời bên ngoài, một tia sét xuất hiện.

Giống như đang phối hợp với lời Sở Duyên nói.

Sở Duyên cũng bị hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài điện,

thiếu chút nữa cho ông trời một like.

Bên kia Đạm Đài Lạc Tuyết nghe những lời Sở Duyên nói giật thót mình, rõ

ràng cũng bị sấm sét dọa sợ.

Một lát sau, mới lấy lại tinh thần.

Đôi mắt đờ đẫn nhìn Sở Duyên.

“Sư tôn, kỳ đạo thực sự có thể làm những chuyện này sao?”

Đạm Đài Lạc Tuyết hít sâu một hơi hỏi.

“Đó là đương nhiên, nhưng mà kỳ đạo tu hành gian nan, không dễ dàng tu hành,

nếu con có nghị lực lớn, vậy thì nhất định có thể tu thành công.”

Sở Duyên thản nhiên nói.

Nói cách khác, dùng cờ tu hành rất khó, nếu ngươi không tu ra kết quả, thì đừng

ồn ào không tu, nghị lực phải kiên định một chút!

“Sư tôn, đệ tử có nghị lực! Mong sư tôn truyền đạo này cho đệ tử!”

Đạm Đài Lạc Tuyết hành lễ, cung kính nói.

“Được, đã có nghị lực, có niềm tin, vậy thì tu hành đi.”

Sở Duyên gật đầu, hài lòng nói.

“Nhưng mà sư tôn, người còn chưa truyền thụ cho đệ tử phương pháp tu hành

mà?”

Đạm Đài Lạc Tuyết có chút nghi ngờ nói.

“Đồ đệ ngốc! Phương pháp tu hành, vi sư đã sớm nói, con còn chưa hiểu à? Ngộ

tính của con kém vậy sao.”
Bình Luận (0)
Comment