Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 199

Cảnh giới Luyện Khí này của hắn thực sự thấp không chịu được.

Cần dựa vào đồ ăn để duy trì cơ thể, còn cần đi ngủ.

Điều này khiến hắn thực sự không quen lắm.

Lại cho hắn hai tháng nữa!

Sở Duyên bày tỏ, hắn nắm chắc sẽ tu luyện tới cảnh giới Trúc Cơ!

Đúng là cảnh giới Trúc Cơ.

Nghĩ tới gia chủ Đạm Đài kia, trưởng thành mới chỉ có cảnh giới Trúc Cơ.

Hắn có nắm chắc trong vòng hai tháng sẽ tu tới cảnh giới Trúc Cơ, đây không

phải thiên tài sao?

Sở Duyên nghĩ tới thiên phú của mình, tâm trạng không khỏi trở nên vui sướng

hơn.

“Sư tôn.”

Đúng lúc này, một giọng nói truyền vào trong lỗ tai hắn.

Kéo linh hồn Sở Duyên sắp tiến vào mơ màng trở về.

Sở Duyên quay đầu nhìn thoáng qua.

Bên kia, chỉ thấy Tô Càn Nguyên đầu trọc, để trần nửa thân trên đang cất bước

đi tới.

Sao con hàng này lại tới đây?

Sở Duyên nhíu mày.

Ấn tượng của hắn đối với Tô Càn Nguyên cũng chỉ như vậy.

Tuy đệ tử này cũng đâm sau lưng hắn, nhưng hắn dồn hết thù hận lên trên người

Trương Hàn.

Cộng thêm bình thường người này không ở trong tông, dần dần, Sở Duyên

chẳng muốn quản Tô Càn Nguyên.

Trái lại hôm nay rất hiếm thấy, vậy mà có thể thấy đệ tử đầu trọc này.

“Đệ tử bái kiến sư tôn!”

Tô Càn Nguyên đi tới vô cùng cung kính cúi người hành lễ với Sở Duyên.

“Càn Nguyên, con không chăm chỉ tu luyện, tới đây có chuyện gì?”

Sở Duyên mở miệng dò hỏi.

“Sư tôn, chuyện này… Đệ tử đặc biệt tới tìm sư tôn thỉnh giáo một chút, đệ tử

tu luyện tới bình cảnh, không biết bước kế tiếp nên làm thế nào, đã giằng co

mấy ngày, đệ tử nghĩ mãi không ra, chỉ có thể tới tìm sư tôn.”

Giọng nói của Tô Càn Nguyên bất đắc dĩ nói.

Nghe thấy những lời này, Sở Duyên vui vẻ.

Đâm sau lưng ta, ngươi còn dám tới tìm ta thỉnh giáo.

Lá gan của ngươi lớn thật.

Cảm thấy ta sẽ lấy ơn báo oán sao?

Buồn cười.

Xem ta lừa gạt ngươi qua cửa đây?

“Nào, tới nói cho vi sư nghe xem, con tu luyện tới bình cảnh gì?”

Trong lòng Sở Duyên vui vẻ, nhưng mặt ngoài vẫn thản nhiên mở miệng nói.

“Sư tôn, từ khi đệ tử nghe theo dạy bảo của sư tôn, thì bắt đầu luyện thể, lấy Địa

Sát luyện thể, hiện giờ cơ thể đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong,

nhưng hiện giờ không có cách nào tiếp tục tăng lên nữa.”

“Cho dù mỗi ngày mỗi đêm đệ tử đều lấy Địa Sát luyện thể, vẫn không thể tăng

một chút lực lượng, đệ tử thực sự không biết nên giải quyết chuyện này thế nào,

nên đặc biệt tới thỉnh giáo sư tôn.”

Trên mặt Tô Càn Nguyên hiện lên chua xót, nói.

Sở Duyên: “…”

Con mẹ nó.

Vậy mà ngươi đã tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong?

Vì sao ngươi tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong ngươi còn thấy chưa đủ,

mấy ngày không thể tăng lên, ngươi đã cảm thấy đây là chuyện lớn?

Vậy ta là cảnh giới Luyện Khí thì tính là gì?

Mất mặt không? Ồ… Không, nếu xếp theo thứ tự, cảnh giới Kim Đan tính là gà,

cảnh giới Trúc Cơ thì mất mặt, cảnh giới Luyện Khí ngay cả đồ bỏ đi cũng

không tính?

Hơn nữa khi ta ở đỉnh phong, mới chỉ là cảnh giới Nguyên Anh mà thôi?

Sở Duyên cảm thấy mình bị mạo phạm.

Tô Càn Nguyên này, e rằng không phải tới thỉnh giáo, mà là tới khoe khoang?

Đôi mắt Sở Duyên sâu xa nhìn Tô Càn Nguyên.

Tô Càn Nguyên cúi đầu, không chú ý tới ánh mắt của sư tôn nhà mình.

Vẫn kể lể như cũ.

“Sư tôn, hơn nữa ta luyện thể, thiếu hụt quá lớn, tuy con tập trung lực lượng tại

một điểm, đánh ra một quyền có thể đạt tới cảnh giới Hóa Thần, nhưng tốc độ

của con quá chậm, dốc toàn lực bùng nổ tốc độ, cũng chỉ tới cảnh giới Kim

Đan, quá cùi bắp…”



Vô Đạo Tông, bên ngoài phòng bếp.

Sở Duyên im lặng nghe tam đệ tử nhà mình làm ra vẻ.

Một quyền có thể đạt tới cảnh giới Hóa Thần, đây mà gọi là cùi bắp…

Đệ tử này đang trào phúng hắn không bằng đồ bỏ đi đúng không.

Nếu hiện giờ hắn có thể đánh thắng đệ tử này.

Hắn tuyệt đối sẽ treo đệ tử này lên, treo lên trên cây, quất tên nghịch đồ này

từng roi.

Đáng tiếc thực lực của hắn không cho phép.

Nhưng mà…

Thực lực không cho phép, nhưng miệng cho phép.

Dám làm ra vẻ trước mặt hắn, nhìn xem hắn lừa gạt thế nào.

Sở Duyên nghĩ như vậy, lộ ra nụ cười rực rỡ.

Ngươi rơi vào bình cảnh đúng không, vậy ta cho ngươi một biện pháp phá bình

cảnh.

Sở Duyên chậm rãi mở miệng.

“Càn Nguyên, con đã đi lệch đường rồi.”

Giọng nói nhạt như nước.

Truyền vào trong tai Tô Càn Nguyên.

Khiến Tô Càn Nguyên sững sờ một lúc.

“Sư tôn, đệ tử… Đệ tử lệch chỗ nào?”

Tô Càn Nguyên hoang mang khó hiểu.

“Thôi, để vi sư nói tỉ mỉ cho con nghe.”

Sở Duyên đứng dậy, điều chỉnh trang phục, quay lưng về phía Tô Càn Nguyên,

bày ra bộ dạng cao nhân tuyệt thế giá lâm.

Trong lòng hắn yên lặng cấu tứ từ ngữ.

Lúc này mới mở miệng.

“Tạm thời vi sư không nói với con chuyện không thể tăng lên, chỉ nói với con

rằng tốc độ quá chậm, tốc độ của con quá chậm, chắc chắn là lo lắng con không

đánh lại được người ta đúng không?”

“Thực ra chuyện này vô cùng đơn giản, con đường luyện thể, vi sư đã sớm nói

với con, lấy cơ thể phá vạn pháp, tốc độ của con chậm, cần gì phải theo đuổi tốc

độ? Không bằng theo đuổi lực lượng cực hạn, dưới dốc hết sức, không gian sụp

xuống, tốc độ mau hơn nữa có ích lợi gì?”

Giọng nói của Sở Duyên mang theo ý cười.

“Sư tôn, người không nói đùa đấy chứ?”

Tô Càn Nguyên kinh ngạc hỏi một câu.
Bình Luận (0)
Comment