Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 20


Đại trưởng lão lại càng cầm bức tranh cuộn tròn trong tay, tức giận nói: “Đều là chúng ta suy nghĩ nhiều sao? Vậy bức họa cuộn tròn này nói thế nào? Có thể tưởng tượng ra cảnh tượng cỡ này, đương nhiên là từng thấy cảnh tượng này, cho nên sinh ra ấn tượng khắc sâu, mới có thể khắc ra như vậy.

”“Nếu không thì ngươi cho rằng đây là mơ ra sao? Phụt, ngươi đang đùa giỡn gì thế, muốn mơ ra cảnh tượng này, vậy phải có năng lực mơ mộng rất mạnh?”“Càng đừng nói tới câu nói vô cùng khí phách tay nắm sao trời hái nhật nguyệt, trên thế gian này không có người như ta này, đều là mơ mộng có thể mơ mộng ra sao? Chuyện này không có khả năng! Nếu các người được, các người mơ mộng cho ta xem?”Đại trưởng lão nghĩa chính ngôn từ, đỏ mặt tía tai nói.

Một đám trưởng lão vừa mới nói chuyện bị nói khiến gương mặt xấu hổ, chỉ có thể im lặng cúi đầu.

Tông chủ Càn Nguyên im lặng một lát, sau đó đập bàn nói: “Được rồi, đừng tiếp tục nói nữa.

”“Tông môn ẩn thế là thật, đừng hoài nghi nữa, các ngươi đừng có bất cứ chút tâm tư gì, bây giờ quan trọng nhất là phải điều tra rõ thái độ của tông môn ẩn thế.

”“Tốt nhất là có thể liên lạc được với tông môn ẩn thế, xây dựng quan hệ hữu nghị giữa hai tông môn! Cố gắng tiến lên theo phương hướng khiến Càn Đế Đạo Tông nở hoa!”Rõ ràng là tông chủ Càn Nguyên đã có quyết định.

Tông môn ẩn thế như vậy, chắc chắn là có thể xây dựng quan hệ bạn tốt thì xây dựng quan hệ bạn tốt.

“Xin nghe theo lệnh của tông chủ.

”Rất nhiều trưởng lão đều gật đầu, đáp lại.

Nhưng mà vẫn có trưởng lão nghi ngờ hỏi một câu.


“Nhưng mà tông chủ, phải làm thế nào mới liên lạc được với tông môn ẩn thế này, một đệ tử không đại diện được cho cả tông môn, tông chủ của tông môn ẩn thế này lại ra ngoài, chúng ta liên lạc với tông môn ẩn thế này kiểu gì đây?”Tông chủ Càn Nguyên im lặng một lát, cau mày lập tức nói: “Tông chủ của tông môn ẩn thế ra ngoài, chúng ta cũng không biết đi đâu! Thôi, tìm kiếm ở Đông Châu trước, bảo mỗi đệ tử đều ra ngoài đến khắp nơi Đông Châu du lịch, vừa du lịch vừa tìm kiếm, xem có thể tìm được tông chủ này không.

”“Đồng thời in bức họa cuộn tròn này ra, gửi cho những tông môn phụ thuộc tông ta cùng tìm kiếm, nếu có thể tìm được ở Đông Châu, đương nhiên là tốt nhất, nếu không tìm được vậy thì thôi.

”“Còn nữa, nhớ kỹ, nếu thực sự tìm được tông chủ của tông môn ẩn thế này, nhớ lấy, đừng nên đắc tội, nếu có người đắc tội, vậy thì đừng trách ta vô tình.

”Sau khi nói xong lời cuối, giọng nói của ông ta lạnh lẽo.

Rất nhiều trưởng lão im lặng đồng ý!.

Dưới màn đêm.

Tinh hà ánh sáng ngọc.

Sở Duyên bay vào trong thành Võ Thường, thông qua thần thức, hắn dễ dàng tìm được nhà họ Trương.

Nhìn phủ đệ nhà họ Trương trước mặt.

Sở Duyên im lặng không nói.

Đã đến lúc sử dụng thủ đoạn nhỏ.

Ừm, hắn phải sử dụng thủ đoạn lúc trước lừa Diệp Lạc, để lừa Trương Hàn này.

Đi thuê người Trúc Cơ hay là Kim Đan trước, khiến người này ra tay với nhà họ Trương, sau đó khi nhà họ Trương tuyệt vọng, hắn sẽ đứng ra nói duyên phận thầy trò giữa hắn và Trương Hàn, hắn là vì Trương Hàn nên mới ra tay.

Lúc này Trương Hàn nhất định sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh, đối với chuyện hắn nhận đồ đệ, chắc chắn sẽ đồng ý trong vòng mấy phút.

Con đường đùa giỡn này đi theo từng bước từng bước.

Việc này không nên chậm trễ.

Đi tìm diễn viên trước.

Lòng bàn chân Sở Duyên sinh mây, nhanh chóng xuyên qua đường phố ở thành Võ Thường, tìm kiếm tu sĩ.

Thông thường tu sĩ cảnh giới cao, đều có thể nhìn thấu tu sĩ cảnh giới thấp.


Đương nhiên, loại trừ người ta đeo bảo vật trên người, có thể cắt đứt thần thức.

Thần thức của Sở Duyên tản ra, quét một lát trên phố lớn ngõ nhỏ ở thành Võ Thường.

Vô số hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn.

Người gõ mõ cầm canh hành tẩu trên đường đúng giờ thông báo! Lão Vương bên cạnh đang gõ cửa phòng! Có một số dân cờ bạc đang thắng bạc ở sòng bạc, từ đầu tới cuối không biết đầu mình đã xanh mượt! Nhìn rất nhiều hình ảnh.

Nhưng Sở Duyên không tìm được tu sĩ.

Trong thành Võ Thường to như vậy, vậy mà rất ít tu sĩ.

Sở Duyên nhíu mày, trong lòng im lặng châm chọc.

Tìm kiếm khoảng mười phút.

Cuối cùng ở trên một con phố, hắn tìm được một tu sĩ.

Là một người có vẻ trẻ tuổi.

Nhìn khoảng hơn hai mươi.

Tu vi chỉ có Luyện Khí hậu kỳ.

Ngay cả Trúc Cơ đều chưa đạt tới.


Đúng là gà.

Đây là đánh giá của Sở Duyên đối với người này.

Hắn hoàn toàn quên mất, tu vi của mình từ đâu tới! Sở Duyên tập trung mục tiêu, nhanh chóng rơi xuống trước mặt tu sĩ trẻ tuổi này, khí thế Nguyên Anh lập tức phóng thích ra.

Tu sĩ trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt sững sờ nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Sau đó lại là vẻ mặt sợ hãi bị uy áp làm cho run lẩy bẩy trên đất.

Ta là ai.

Ta ở đâu.

Ta phải đi đâu.

Sở Duyên bày ra khí thế một lát lúc này mới thu vào, thản nhiên hờ hững nhìn chằm chằm tu sĩ trẻ tuổi này.

.

Bình Luận (0)
Comment