Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 204

“Đạo hữu, ngươi thực sự không muốn làm chủ Thánh Địa sao?”

Bà lão bất đắc dĩ hỏi.

“Không muốn, được rồi được rồi, ta còn có chuyện phải làm, đi trước đây.”

“Đừng mà, đạo hữu, ngươi thực sự không suy nghĩ một lúc sao?”

“Không suy nghĩ, nói không chừng Thánh Địa các ngươi bị Diệp Trần kia theo

dõi, nếu ta làm chủ Thánh Địa, ta bị tên Diệp Trần kia để mắt thì làm sao bây

giờ? Cho nên các ngươi đừng làm phiền ta nữa.”

“Không sao không sao, từ khi chủ của Thánh Địa Vân Châu ta bị giết, bên liên

minh tu tiên giả đã phát động bảo hiểm tai nạn trường sinh bất lão, ngươi có thể

mua một phần…”

“… Tạm biệt!”

“Đạo hữu xin dừng bước!”

Trương Hàn thực sự không nhịn được, quả quyết bày ra pháp trận, bay lên cao,

còn thuận tay gọi Thái Âm Tinh, bố trí một trận pháp vây khốn, ngăn cản đám

người này.

Hắn ta lập tức rời đi.

Bay nhanh như tên trộm.

Sợ bị đám người này đuổi kịp.

Mọi người bị Thái Âm Khốn Tiên Trận vây khốn thấy Trương Hàn quả quyết

rời đi như thế, cả đám đều sốt ruột.

“Đạo hữu xin dừng bước!”

“Nhanh lên, tất cả cùng ra tay, phá khốn trận này đi…”

“Hình như khốn trận này là Thái Âm Khốn Tiên Trận, chỉ cần tìm được Trận

Nhãn phá đi, thì có thể dễ dàng phá trận!”

“Ta tìm được rồi, Trận Nhãn ở trên trời, là Thái Âm Tinh kia!”

“Hả? Vậy ngươi đi lên đánh bạo Thái Âm Tinh đi?”

Mọi người nhao nhao mở miệng.

Cuối cùng bọn họ phát hiện, căn bản không có một chút biện pháp đối với khốn

trận này.

Muốn cứng rắn phá trận, bọn họ căn bản không làm được, với thực lực của bọn

họ không thể một kích phá được khốn trận này.

Đổi phương thức, chuẩn bị làm tiêu hao năng lượng của khốn trận, nhưng bọn

họ phát hiện, trận pháp này là Thái Âm Tinh cung cấp năng lượng.

Trừ phi bọn họ có thể tiêu hao Thái Âm Tinh hầu như không còn.

Nếu không thì đừng mơ phá được khốn trận này.

Cần phải tiêu hao sạch Thái Âm Tinh…

Cho bọn họ ba vạn năm cũng không đủ…

Mọi người nghĩ, đột nhiên tuyệt vọng.

“Yên tâm đi, đạo hữu kia chắc chắn có tính toán, khốn trận này có lẽ chưa tới

hai canh giờ sẽ tự mình cởi bỏ, haizz, phương pháp bày trận của đạo hữu này,

quả nhiên là cường đại, nếu có thể làm chủ của Thánh Địa Vân Châu chúng ta

thì tốt.”

Bà lão đi ra, nhẹ giọng an ủi mọi người.

Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Trương Hàn rời đi.

Tuy Trương Hàn vẫn luôn từ chối bà ta, nhưng không biết vì sao, bà ta luôn có

trực giác.

Cuối cùng Trương Hàn sẽ thành chủ của Thánh Địa bọn họ.

Đây chỉ là một loại trực giác.

Nhưng mà khiến bà lão có gan, chuyện này nhất định sẽ thành hiện thực.

Bà lão cười, trong lúc này không ra sức phá khốn trận nữa.



Bên kia.

Trương Hàn bay hai canh giờ, xác nhận thoát khỏi đám người này xong, cuối

cùng nhẹ nhàng thở ra.

Những người này quá khó chơi.

Chậc chậc.

Chuyện này nói ra, có lẽ không có mấy người tin tưởng.

Một đám đệ tử Thánh Địa quỳ cầu xin hắn ta làm chủ Thánh Địa, nhưng vẫn bị

hắn ta từ chối.

Nếu tương lai hắn ta không phải là tông chủ của Vô Đạo Tông, vậy thì dễ nói,

nói không chừng hắn ta sẽ đồng ý.

Nhưng tương lai hắn ta lại là tông chủ của tông môn ẩn thế Vô Đạo Tông!

Một cái truyền thừa 300 vạn năm, cùng một cái tính toán cẩn thận, có lẽ còn

chưa tới 2000 năm.

Chuyện này kẻ không có đầu óc, mới có thể lựa chọn làm chủ của Thánh Địa.

Dù sao hắn ta không có khả năng làm chủ của Thánh Địa.

Nếu hắn ta đi làm chủ của Thánh Địa, hắn ta có thể ăn sạch nguyên liệu bày trận

của cả Đông Châu cộng thêm Vân Châu nữa! Một loại nguyên liệu cũng không

để lại!

“Nói đi nói lại, cũng nên rút khốn trận rồi.”

Trương Hàn nói thầm một câu, tâm niệm vừa động, rút khốn trận đi.

Đồng thời cũng tách liên hệ của mình với Thái Âm Tinh.

Sau khi Trương Hàn tách liên hệ, ngẩng đầu lại nhìn Thái Âm Tinh treo cao trên

vòm trời, có chút nghi ngờ vì sao Thái Âm Tinh còn chưa biến mất.

Cẩn thận suy nghĩ, vỗ trán một cái.

Hai canh giờ đã qua.

Thái Âm Tinh đến giờ đi làm việc.

Chuyện này rất tốt.

Chuyện này giúp Thái Âm Tinh giảm đi một đoạn hành trình, không cần trở về

rồi quay lại nữa.

Thái Âm Tinh chăm chỉ thực sự là tốt nhất.

Trương Hàn cảm khái một câu.

Từ khi bị một chiêu của đại sư huynh phong tỏa Thiên Địa, phá phương pháp

mình mượn Thiên Địa Chi Lực bày trận.

Trương Hàn suy nghĩ sâu xa đối sách.

Sau khi nghiên cứu một thời gian, hắn ta nghĩ ra được biện pháp duy nhất.

Đó chính là mượn nhiều Thiên Địa Chi Lực để quen thuộc hơn.

Chỉ cần mức độ quen thuộc của hai bên đủ cao, có thể loại trừ tình huống phong

tỏa Thiên Địa này.

Mà quen thuộc kiểu gì…

Đương nhiên là mượn lực nhiều lần.

Kết quả là, Trương Hàn bắt đầu ngày đêm mượn lực lượng của Thái Âm Tinh,

rảnh rỗi lại bắt đầu mượn.

Mỗi ngày Thái Âm Tinh làm việc sáu canh giờ, bị Trương Hàn ép buộc điều

chỉnh thành tám chín canh giờ…

May mà Thái Âm Tinh không biết mắng chửi.

Nếu không thì Trương Hàn đã thảm rồi.

Nhưng mà Trương Hàn không chú ý những chuyện này.

Lúc này, ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm thành trì trước mặt.
Bình Luận (0)
Comment