Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 222

Sở Duyên nghĩ một lát, thì áp chế ý nghĩ này xuống.

Toàn thân tập trung đột phá.

Dưới thao tác của hắn.

Linh khí bắt đầu trùng kích bình cảnh.

Bình cảnh càng ngày càng thả lỏng…

Nhanh…

Sắp tới cảnh giới Luyện Khí trung kỳ!

Sở Duyên nhắm mắt lại, tiếp tục trùng kích bình cảnh.

Răng rắc…

Bình cảnh càng lúc càng buông lỏng, một tiếng thanh thúy truyền từ trong cơ

thể hắn ra.

Sở Duyên thậm chí có thể cảm nhận được pháp lực của cảnh giới Luyện Khí

trung kỳ.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Một giọng nói truyền từ bên ngoài điện vào trong tai hắn.

“Sư tôn, đệ tử Diệp Lạc có việc cầu kiến, mong sư tôn hiện thân ra gặp!”

Giọng nói này truyền tới rất đúng lúc.

Sở Duyên cảm nhận được rõ chỉ cách cảnh giới Luyện Khí trung kỳ một chút

nữa, bình cảnh đã hoàn toàn không trói được hắn.

Ngay khi đột phá nhưng không tính đột phá cực hạn, cường bạo dừng lại.

Gương mặt Sở Duyên lập tức âm trầm.

Con mẹ nó chỉ thiếu chút nữa, sao Diệp Lạc này lại trở về, còn cắt ngang

chuyện của hắn vào thời khắc quan trọng!

Đệ tử này muốn chết đúng không!

Còn có, cảnh giới của hắn hiện giờ là xảy ra chuyện gì đây?

Cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ hay trung kỳ? Hình như không tính là sơ kỳ cũng

không tính là trung kỳ.

Sở Duyên ngoại trừ phẫn nộ còn có chút sửng sốt.

Hắn không biết cảnh giới của mình tính là gì.

Cảnh giới Luyện Khí trung kỳ, gãy ở giữa sao?

Sở Duyên hít sâu một hơi, từ đầu tới cuối không biết cảnh giới của hắn.

Nhưng chuyện này không cản trở lửa giận của hắn.

Đồ đệ này, tốt nhất có thể cho hắn lời giải thích.

Nếu không thì, hắn sẽ khiến đồ đệ này hiểu rõ, cái gì gọi là lửa giận của cảnh

giới Luyện Khí.

Sở Duyên chậm rãi đứng dậy, mở cửa cung điện ra đi tới.

Lọt vào trong tầm mắt có thể thấy một bóng người.

Vẫn quỳ trước điện như cũ.

Giống như lần trước.

Ừm, nói một cách chính xác, toàn bộ giống y như lần trước, ngắt đột phá của

hắn.

Diệp Lạc quỳ ở ngoài điện nhìn thấy sư tôn mở cửa điện ra, không khỏi cúi

người thi lễ.

“Đệ tử Diệp Lạc, bái kiến sư tôn.”

Diệp Lạc cung kính nói.

“Lạc Nhi, con có chuyện gì?”

Sở Duyên lộ ra nụ cười “hòa ái”.

Ánh mắt không ngừng đánh giá Diệp Lạc.

Đệ tử này hình như là cảnh giới Hóa Thần?

Cầu hỏi.

Cảnh giới Luyện Khí có khả năng đánh ngã cảnh giới Hóa Thần hay không?

Chờ online, có chút gấp.

Bên kia, Diệp Lạc quỳ trên đất không chú ý tới ánh mắt tràn ngập lửa giận của

sư tôn nhà mình.

“Sư tôn, đệ tử tới đây thực sự có việc, chính là chuyện liên quan tới Đại Bỉ vạn

tông.”

Diệp Lạc ngoan ngoãn trả lời.

“Ồ… Đại Bỉ vạn tông sao, ừm, tiến vào rồi nói.”

Sở Duyên hòa ái nói, vươn tay đẩy cửa cung điện ra to hơn chút nữa.

Nghe thấy những lời này.

Diệp Lạc vội vàng đứng dậy, tiến vào trong điện.

Sở Duyên im lặng theo sau Diệp Lạc.

Hội tụ linh khí toàn thân tới tay.

Một phong chưởng chém ra đánh tới sau lưng Diệp Lạc.

Công kích lên người Diệp Lạc.

Khi cách Diệp Lạc chưa đủ ba centimet, một dòng lực lượng vô hình hóa giải

công kích của Sở Duyên.

Diệp Lạc giống như cảm nhận được gì, xoay người nhìn sư tôn nhà mình, nhíu

mày, ngẩng đầu nhìn xung quanh cung điện.

“Sư tôn, trong cung điện của người có trận pháp tụ phong gì đó sao?”

“Vì sao con cảm thấy ớn lạnh.”

Diệp Lạc tò mò hỏi.

Sở Duyên: “…”

Ta luyện một tháng chém ra phong chưởng, ngươi nói ớn lạnh sao?

Có cảm giác bị mạo phạm.

“Nói đi, có chuyện gì.”

Sở Duyên tuyệt vọng.

Cảnh giới Luyện Khí không thể làm gì được con hàng này.

Lặng lẽ đi qua đều không đánh lại được.

“Sư tôn, bên Trung Châu có người tới, muốn mời sư tôn tham gia Đại Bỉ vạn

tông, đây là thiệp mời, mong sư tôn nhận lấy, có tham gia hay không, sư tôn

quyết định là được.”

Diệp Lạc lấy quang đoàn thiệp mời từ trong nhẫn trữ vật ra, đưa cho Sở Duyên.

Trên mặt Sở Duyên vẫn là nụ cười “hòa ái”, nhận lấy quang đoàn nhìn một lát.

Thử rót pháp lực vào.

Thì phát hiện không có bất cứ tác dụng gì.

Thứ đồ chơi này mở kiểu gì?

Hiện giờ giới Tu Tiên đều mạnh như vậy sao, một cái thiệp mời, không biết mở

ra như thế nào.

“Lạc Nhi, con mở ra xem đi.”

Sở Duyên quả quyết đưa quang đoàn cho Diệp Lạc.

Hắn có thể nói mình không biết mở thứ này ra sao?

Hắn không biết xấu hổ chắc.

Sở Duyên đưa quang đoàn cho Diệp Lạc, đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương.

Muốn nhìn xem Diệp Lạc mở thứ đồ chơi này ra kiểu gì.

Quang đoàn rơi vào tay Diệp Lạc.

Diệp Lạc chần chừ một lát liếc nhìn sư tôn nhà mình, không hỏi nhiều cái gì,

pháp lực dao động, thiệp mời lập tức mở ra.

Từng dòng tin tức chui vào trong đầu hắn ta.

Nhưng bị Diệp Lạc ngăn lại.

Tâm niệm vừa động.

Ngưng tụ những tin tức này thành quang đoàn, giao cho sư tôn một lần nữa.

“Sư tôn, đây là thiệp mời, đám khách ở Trung Châu đến nói rõ muốn sư tôn

xem, mong sư tôn xem trước.”

Diệp Lạc chậm rãi mở miệng nói.

Sở Duyên đứng ở một bên điện phủ trợn to mắt nhìn.

Cho nên, rốt cuộc quang đoàn này mở kiểu gì?

Vừa rồi Diệp Lạc rót một chút pháp lực vào sao? Hắn cũng rót pháp lực vào,

sao không thấy có động tĩnh.

Chẳng lẽ thiệp mời này kỳ thị cảnh giới Luyện Khí.
Bình Luận (0)
Comment