Nghe thấy những lời này, Tô Càn Nguyên không nghĩ nhiều cái gì.
Lão ta vốn định hoàn toàn ngộ ra con đường luyện thể xong, thì lưu lại điển tịch
trong Vô Đạo Tông, tăng nội tình của Vô Đạo Tông.
Hiện giờ nói một chút, cũng không có gì.
Càng đừng nói, nói với đại sư huynh nhà mình.
Nghĩ như vậy, lúc này Tô Càn Nguyên mở miệng.
“Chuyện này cũng không có gì, lần trước sư tôn bảo ta tập trung luyện thể, ta
tập trung tinh lực, không ngừng rèn luyện quả đấm của mình, thực lực quả
nhiên chiếm được tăng lên, còn mở ra một loại ý nghĩ khác.”
“Luyện máu! Trong cơ thể chúng ta, có vô số giọt máu, dùng Địa Sát đi rèn
luyện mỗi giọt máu, đạt được rèn luyện máu, có được lực lượng, còn có thể tiến
hành điều tiết khống chế.”
“Một giọt máu cũng không thể phát huy tác dụng rất mạnh, nhưng cơ thể người
nhiều máu, chỉ cần nắm giữ mỗi giọt máu trong tay, như vậy, lực lượng sẽ vô
cùng khủng bố.”
“Hơn nữa, ta cảm thấy luyện máu còn có không gian rất rộng, nhưng mà ta vẫn
chưa khai quật ra được.”
Tô Càn Nguyên chậm rãi nói.
“Sư đệ… Luyện thể đương thời, lúc này lấy đệ làm hạng nhất!”
Diệp Lạc nghe xong, trầm mặc rất lâu, nói ra một câu như vậy.
“Đại sư huynh, không phải huynh đang nói những lời vô nghĩa sao, ngoại trừ ta,
có bao nhiêu người luyện thể? Con đường luyện thể cao nhất mới là cảnh giới
Kim Đan, còn lại đều là ta cân nhắc cộng thêm sư tôn chỉ điểm.”
Tô Càn Nguyên trợn to mắt, không biết nên nói gì.
“Không khác mấy không khác mấy, nói ra, môn hạ của sư tôn, chúng ta con
đường nào không phải tự mình ngộ ra?”
Diệp Lạc lắc đầu nói.
“Đúng vậy, đại sư huynh, nhưng mà không biết tiểu sư muội học cái gì?”
Tô Càn Nguyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên núi, có chút tò mò nói.
“Chuyện này ta cũng không rõ lắm, không đợi sư muội tự mình bày ra, chúng ta
người nào biết được.”
Diệp Lạc mở miệng nói.
“Ừm, đúng vậy, nhưng mà đại sư huynh, lần này huynh tới tìm ta, có chuyện gì
sao?”
Tô Càn Nguyên hỏi.
“Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là sư tôn định tham gia Đại Bỉ vạn tông, đến
lúc đó đệ cũng phải đi tham gia, chuẩn bị sẵn sàng là được.”
Diệp Lạc nghĩ một lát, nói chuyện về “Đại Bỉ vạn tông cho Tô Càn Nguyên
nghe.
Tô Càn Nguyên nghe xong những lời này, lúc này bày tỏ, muốn lấy được thứ
hạng trong top 10 Đại Bỉ vạn tông.
Giọng điệu đó, tràn ngập khí phách không để tất cả Thiên Kiêu ở đại lục vào
mắt.
Diệp Lạc nghe thấy thế sửng sốt một lát.
“Sư đệ, đệ tự tin như vậy sao?”
Khóe miệng Diệp Lạc giật giật, mở miệng hỏi.
“Không phải chứ, không phải là đại sư huynh thực sự nghĩ không nằm trong vị
trí top 10 đấy chứ?”
Giọng nói của Tô Càn Nguyên mang theo ý cười, trêu chọc.
“Hình như chúng ta chưa từng đấu với Thiên Kiêu đại châu khác đúng không?
Sao sư đệ lại tự tin như vậy?”
Diệp Lạc cảm thấy hơi kỳ lạ nói.
“Không phải, đại sư huynh, ta nhớ rõ Đại Bỉ vạn tông này, chỉ là đệ tử đồng lứa
mới có thể tham gia đúng không? Dù gì ta cũng là chủ của Thánh Địa Đông
Châu tiền nhiệm, đại sư huynh lại là chủ của Thánh Địa Đông Châu đương
nhiệm, chúng ta cùng là người của tông môn ẩn thế, lấy lớn hiếp nhỏ như vậy,
nếu không lấy được top 10, e rằng mặt mũi của sư tôn sẽ bị chúng ta làm cho
mất sạch.”
Tô Càn Nguyên mở miệng nói.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc cũng kịp phản ứng.
Gương mặt không nhịn được ửng đỏ.
Nghĩ như vậy.
Hình như đúng là như thế.
Hai bọn họ đều tính là chủ của Thánh Địa, còn đều là người của tông môn ẩn
thế.
Đi bắt nạt đám đệ tử cùng lứa.
Nếu không lấy được thứ hạng, đúng là vô cùng xấu hổ.
“Tốt xấu gì cũng phải khiêm tốn một chút không phải sao, đâu thể chắc chắn
như thế.”
“Được rồi, sư đệ, đệ đi vào trong sơn động của đệ nhặt hòn đá cho ta đi.”
Diệp Lạc xua tay nói.
“Đại sư huynh, huynh cần hòn đá làm gì?”
Tô Càn Nguyên nghi ngờ hỏi.
“Không có gì, lấy đi lừa một tên ngốc, đệ cứ lấy là được.”
Diệp Lạc thuận miệng nói.
“Ồ…”
Tô Càn Nguyên gật đầu.
Xoay người quay trở về sơn động.
Nhặt bừa lấy một hòn đá, lại xoay người trở về, giao cho Diệp Lạc.
Diệp Lạc cúi đầu nhìn hòn đá tràn ngập Địa Sát Chi Khí trên tay, cất vào trong
nhẫn trữ vật, hài lòng gật đầu.
Chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Nhưng mà không đợi hắn ta rời đi.
Bỗng nhiên Tô Càn Nguyên gọi Diệp Lạc lại.
“Đại sư huynh, đợi một lát!”
Giọng nói của Tô Càn Nguyên dồn dập, sợ Diệp Lạc trực tiếp chạy mất.
“Làm sao vậy? Sư đệ còn có việc gì sao?”
Diệp Lạc hỏi một câu.
“Đại sư huynh, sau khi ta tự đột phá, còn chưa thực chiến lần nào, không biết
đại sư huynh có thể chỉ giáo một lát không?”
Tô Càn Nguyên luôn miệng nói.
Nghe thấy những lời này.
Biểu cảm của Diệp Lạc nghiêm trọng, trên mặt lập tức lộ ra ý cười.
Lão tam này đột phá có vẻ nhẹ nhàng…