Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 231

Nghe thấy những lời này.

Diệp Lạc cũng ngẩn người.

Nhìn chằm chằm một hòn đá…

Hình như là hòn đá của hắn ta đưa.

Hòn đá kia là hắn ta bảo Tô Càn Nguyên tùy ý nhặt trong sơn động mà thôi, hẳn

là không có vấn đề gì.

Chỉ có Địa Sát Chi Khí nồng đậm một chút.

Còn nhìn chằm chằm tảng đá một lúc lâu sao.

Không phải là vì hắn ta tùy tiện nhặt một hòn đá, khiến đám người này hiểu lầm

gì đấy chứ?

Thứ này có thể có hiểu lầm gì?

Diệp Lạc trầm tư một lúc.

Vẫn không nghĩ ra được gì.

Cho nên không nghĩ nhiều nữa.

“Tài Tuấn, có lẽ một thời gian nữa, ừm, khoảng bốn tháng, ta sẽ phải rời khỏi

Thái Nhất Kiếm Tông một thời gian, đến Trung Châu một chuyến.”

“Đến lúc đó ngươi và Vân Phi còn có đại trưởng lão phụ trách quản lý tông môn

thật tốt.”

Diệp Lạc bắt đầu dặn dò mọi chuyện trong tông môn.

“Hả? Lão đại ngươi muốn đến Trung Châu làm gì?”

Thân Tài Tuấn cảm thấy khó hiểu hỏi.

“Đi tham gia Đại Bỉ vạn tông, dù sao chuyện này ngươi không cần phải xen

vào, quản lý Thái Nhất Kiếm Tông thật tốt là được.”

Diệp Lạc xua tay.

Đứng dậy đi ra bên ngoài đại điện.

Vừa đi, vừa cau chặt mày.

Vẫn còn đang suy tư.

Đám khách Trung Châu kia, rốt cuộc nhìn hòn đá, mơ mộng ra cái gì.

Hắn ta thở dài trong lòng.

Sớm biết sẽ như vậy, hắn ta đã về núi nhặt hòn đá…



Mấy ngày sau, Đông Châu, bên ngoài núi Thiên Vụ.

Gió nổi mây phùn, một vùng rộng mây đen dày đặc, có cảm giác như mưa gió

sắp tới.

Chỉ thấy ngay sau đó, một con Thương Long to nghìn trượng để lộ cơ thể từ

trong mây đen.

Hú hú!

Trong miệng Thương Long phát ra tiếng gầm gừ kỳ lạ.

Âm thanh chấn động trời xanh.

Vô số động vật trong núi rừng nghe thấy âm thanh này, đều sững sờ.

Đây là âm thanh của sinh vật gì thế?

Ở trong ấn tượng của vô số huyết mạch động vật, không có sinh vật nào kêu

kiểu lạ đời như vậy.

Vô số động vật cảm thấy tò mò, đều vươn đầu ra khỏi núi rừng, nhìn về phía

bầu trời.

Khi thấy Thương Long nhìn trượng trong bầu trời, lập tức bị dọa ngốc, cả đám

phủ phục trên đất, run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích.



Trên bầu trời.

Trương Hàn đứng trên đầu Thương Long, nho bào phấp phới, hắn ta cúi đầu

quan sát núi Thiên Vụ bị mây mù bao phủ, không thấy hình dạng.

“Trương lão đại, đến nơi chưa? Bị cưỡi, ta có chút khó chịu.”

Thương Long mở miệng nói tiếng người, mở miệng hỏi.

“Đến rồi đến rồi, ngươi đừng vội, ngươi là người từ ngoài tới, ngọn núi phía

dưới là được, ồ… Bị mây mù bao phủ, có khả năng ngươi không nhìn thấy.”

Trương Hàn vỗ nhẹ đầu rồng, nói.

“Phía trước có đại sơn sao? Ta dùng thần thức cũng không thấy được, thật hay

giả thế?”

Thương Long Ngao Ngự lại hỏi một câu.

“Có trận pháp bao phủ, ngươi không nhìn thấy rất bình thường, được rồi, ta

chuẩn bị câu thông trận pháp đi vào, ngươi kẹp chặt đuôi một chút, cẩn thận đắc

tội sư tôn ta, lão nhân gia không vui, đánh chết ngươi, ngươi khóc cũng không

khóc được, Long Quân đều không thể báo thù thay ngươi.”

Trương Hàn đe dọa một câu.

Nghe thấy những lời này, tâm trạng của Ngao Ngự lập tức khẩn trương hơn.

Hắn ta tò mò về tông chủ của tông môn ẩn thế này đã lâu.

Ngay cả cha hắn ta đều chịu thiệt thòi.

Loại tiểu bối như hắn ta nhỡ đâu đắc tội vị này…

Chuyện đó nghĩ cũng không dám nghĩ…

Ngao Ngự đang khẩn trương.

Trương Hàn không có tâm tư để ý tới con hàng này.

Trong tay nắm chặt pháp quyết.

Một lát sau, mây mù bao phủ bên ngoài núi Thiên Vụ bắt đầu tản ra, lộ ra núi

Thiên Vụ.

Trương Hàn cũng nghiêm túc, lúc này bảo Ngao Ngự biến nhỏ một chút, cưỡi

Ngao Ngự bay vào trong tông.

Tốc độ của Ngao Ngự cũng rất nhanh, một đường lướt qua núi rừng, chỉ mất

nửa khắc đã tiến vào Vô Đạo Tông.

Sau đó tới quảng trường đại điện.

Trương Hàn vốn định bảo Ngao Ngự biến thành hình người trước, để tránh quá

rêu rao.

Nhưng không đợi hắn ta mở miệng, thì thấy Sở Duyên đang đứng trên quảng

trường đại điện.

Sư… Sư tôn?

Trương Hàn có chút luống cuống.

Hắn ta cỡi rồng mà đến, chỉ là muốn lộ ra uy phong trước mặt sư đệ và sư muội.

Nhưng gặp phải sư tôn thì không tốt lắm.

Không phải là sư tôn sẽ cảm thấy hắn ta đang khoe khoang đấy chứ?

Vào lúc hắn ta sắp kế thừa vị trí tông chủ của tông môn, trăm ngàn lần đừng xảy

ra chuyện…

Trương Hàn không biết rằng, hắn ta vô cùng hoảng sợ.

Sở Duyên lại càng hoảng sợ hơn.

Khi hắn nhìn thấy con Thương Long to lớn này, trong lòng đã mắng mẹ kiếp.

Người bị dọa ngốc.

Cả người đứng ở đó, vẻ mặt không chút thay đổi, đều bị dọa tới ngây người.

Con rồng… To như vậy sao?

Đệ tử Trương Hàn của hắn còn cưỡi ở phía trên?

Kỵ sĩ cưỡi rồng?

“Đệ tử Trương Hàn, bái kiến sư tôn!”

Trương Hàn cưỡi trên rồng đâu dám chậm trễ, vội vàng nhảy xuống, cúi người

thi lễ, tâm trạng có chút bất an không yên lòng.

Ngao Ngự là quỷ tinh, nhìn thấy Trương Hàn xưng hô với người này, lập tức

biết người trước mắt là ai.

Tông chủ của tông môn ẩn thế!
Bình Luận (0)
Comment