Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 233

Bên kia, Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn Ngao Ngự biến thành hình người một lát, có

vẻ đăm chiêu.

“Rất tốt, vẫn luôn hiểu đạo sư tôn truyền xuống.”

“Nhưng mà nhị sư huynh, vị này là?”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng hỏi.

“Tọa kỵ của ta, một con Thương Long, có thực lực cảnh giới Nguyên Anh.”

Giọng điệu của Trương Hàn vô cùng tùy ý, giống như đang nói một chuyện

bình thường.

Nhưng giọng điệu làm ra vẻ này, cho dù là ai đều nghe ra được.

“Thương Long? Nhị sư huynh, ta nhớ rõ tiếng kêu của Thương Long không

phải như vậy đúng không?”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhíu mày, hỏi.

Nghe thấy những lời này, Trương Hàn cũng sửng sốt một lát.

Tiếng kêu sao? Hú hú à?

Tiếng kêu của Ngao Ngự đúng là kỳ lạ.

Nhưng mà hắn ta không muốn quản nhiều.

Dù sao kêu như thế nào là chuyện của con hàng này.

“Có khả năng… Có khả năng con Thương Long này không giống với những

con khác.”

“Đúng rồi, sư muội, đối với đạo sư tôn truyền xuống, sư muội có vấn đề gì

không hiểu hay không? Nếu có mà nói, sư huynh có thể giải đáp giúp sư muội.”

Trương Hàn chẳng muốn nói về chuyện tiếng kêu của đối phương, cười hỏi một

câu.

“Có vấn đề nào không hiểu sao? Không có.”

Đạm Đài Lạc Tuyết lắc đầu trả lời.

“Không có một chút nào sao?”

Trương Hàn hỏi một câu.

“Không có, lời nói của sư tôn, sư muội hoàn toàn hiểu rõ, hơn nữa cho dù

không hiểu, còn có chí bảo bàn cờ ở đây, thực sự không có gì nghi ngờ.”

Đạm Đài Lạc Tuyết cảm thấy kỳ lạ, lắc đầu.

Phụt…

Trương Hàn còn định nói tiếp gì đó.

Nhưng nghe thấy câu kia, còn có chí bảo bàn cờ ở đây…

Lúc này không còn lời nào để nói nữa.

Ngàn câu vạn câu, cũng chỉ có một câu, muội có chí bảo.

Sư tôn nhập môn đã cho muội chí bảo…

Đãi ngộ này.

Mệt mỏi mệt mỏi.

Trương Hàn đột nhiên cảm thấy, ngai vàng tông chủ tương lai của mình, bị Đạm

Đài Lạc Tuyết lay động mất.

Nhưng mà không sao không sao.

Sư muội này, thời gian tu hành quá ngắn.

Không có khả năng thực sự lay động được hắn ta.

Không có khả năng thực sự lay động được hắn ta.

Chỉ có thể nói tư chất thiên phú rất tốt!

Ừm, chắc chắn là sư tôn lo lắng tương lai Vô Đạo Tông không đủ chiến lực cao

nhất, sau khi hắn ta thừa kế Vô Đạo Tông, sợ dưới tay hắn ta không có ai để

dùng, cho nên mới nhận sư muội làm đồ đệ, còn ban cho chí bảo.

Trương Hàn im lặng an ủi mình trong lòng.

“Nhưng mà sư huynh, có lúc sư muội cần sư huynh giúp đỡ, không biết sư

huynh có thể giúp hay không.”

Bỗng nhiên Đạm Đài Lạc Tuyết mở miệng dò hỏi.

“Có rảnh, đương nhiên là có rảnh, sao thế, sư muội, có gì cần sư huynh giúp đỡ,

cứ việc nói ra.”

Trương Hàn vừa nghe thấy thế, lập tức tỉnh táo lại.

Không sợ Đạm Đài Lạc Tuyết cần giúp đỡ, chỉ sợ Đạm Đài Lạc Tuyết không

cần giúp.

Cần trợ giúp mới dâng cao uy vọng của hắn ta.

“Ừm, là thế này, nhị sư huynh, không phải là năm tháng sau sư tôn muốn tham

gia Đại Bỉ vạn tông sao? Sư muội tu hành còn chưa từng thực chiến với người

khác, không biết nhị sư huynh có thể chỉ giáo một lát không.”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng hỏi.

Nghe thấy những lời này, Trương Hàn lập tức không có hứng thú.

Chỉ như vậy thôi sao?

Hắn ta còn tưởng vị sư muội này cần hắn ta giúp gì.

Không nghĩ tới vậy mà là so tài.

Đối với so tài này, Trương Hàn không có một chút hứng thú.

So tài với đại sư huynh, hắn ta sợ hãi.

So tài với tam sư đệ, hắn ta là ngược người ta.

So tài với tứ sư muội thì thôi.

Thực lực của tứ sư muội này có lẽ rất yếu ớt.

Hắn ta đường đường là cường giả cảnh giới Độ Kiếp, so tài với sư muội này,

quá nhàm chán.

“Sư muội, nếu chỉ là so tài, không bằng để tọa kỵ này của ta so tài với muội, tọa

kỵ này là cảnh giới Nguyên Anh đấy.”

“Sư huynh còn dự định đến Thần Binh Các xem.”

Trương Hàn quả quyết vứt Ngao Ngự ra.

“Tọa kỵ sao? Được.”

Đạm Đài Lạc Tuyết đánh giá Ngao Ngự từ trên xuống dưới, hơi gật đầu.

Dưới ánh mắt kinh hãi của Ngao Ngự, Trương Hàn để Ngao Ngự ở lại, thoát

thân đi về phía Thần Binh Các.

Từ đầu tới cuối không để ý tới con hàng Ngao Ngự này.

Ngao Ngự trợn to hai mắt, nhìn Trương Hàn đang nhanh chóng biến mất, há

miệng muốn gọi lại, nhưng không biết nên nói như thế nào.

Để hắn ta so tài với đệ tử của Vô Đạo Tông sao?

Hắn ta dám ra tay sao?

Nếu hắn ta đả thương đệ tử này, e rằng vị kia sẽ đánh chết hắn ta mất?

Ngao Ngự rất muốn khóc.

Hắn ta quá khó khăn rồi.

Từ Vân Châu bị cưỡi tới Đông Châu, lại bị cưỡi tới nơi này.

Bây giờ còn phải mạo hiểm tính mạng, so tài với đệ tử của Vô Đạo Tông…

Quá khó khăn!

Trương Hàn rời đi, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh lại.

Ngao Ngự điên cuồng châm chọc trong lòng, không dám nói lời nào.

Trái lại Đạm Đài Lạc Tuyết tràn ngập hứng thú nhìn Ngao Ngự.
Bình Luận (0)
Comment