“Nhưng mà cái gì?”
Tuy Ngô Việt cảm thấy phẫn nộ, nhưng nghĩ tới nửa câu sau, chỉ có thể kìm nén
tức giận, mở miệng hỏi.
“Minh chủ, trước khi ta rời đi, đạt được một hòn đá, hòn đá này là ta bảo đệ tử
của tông môn ẩn thế Đông Châu lấy cho ta.”
Cổ lão thật cẩn thận nói.
“Một hòn đá sao? Một hòn đá có ích lợi gì? Cho dù là hòn đá trên tay đệ tử của
tông môn ẩn thế Đông Châu, cũng chỉ là một hòn đá!”
Ngô Việt lắc đầu nói.
“Hòn đá này là đệ tử của tông môn ẩn thế lấy từ sơn môn của tông môn ẩn thế.”
Trần lão ở bên cạnh mở miệng nói.
Nghe thấy những lời này, Ngô Việt ngẩn người.
Một hòn đá lấy từ sơn môn của tông môn ẩn thế sao?
Hòn đá ở sơn môn tông môn ẩn thế sao?
Chẳng lẽ hòn đá ở sơn môn tông môn ẩn thế có gì đặc biệt.
Ngô Việt từng thấy một số tông môn ẩn thế ở Trung Châu, hòn đá ở bên trong
không khác bên ngoài mấy.
Nếu nói khác nhau, vậy chỉ có thể nói linh khí đậm hơn bên ngoài.
“Lấy ra cho ta xem.”
Ngô Việt cau mày nói.
Cổ lão gật đầu, vội vàng lấy hòn đá tràn ngập Địa Sát Chi Khí trong nhẫn trữ
vật ra, đưa cho Ngô Việt.
Ngô Việt nhận lấy hòn đá, cau mày nhìn kỹ.
“Ngươi chắc chắn đây là hòn đá của tông môn ẩn thế Đông Châu chứ? Sao tràn
ngập Địa Sát Chi Khí như vậy?”
“Không đúng, trong hòn đá này, còn ẩn chứa Huyết Sát Chi Khí khủng bố nào
đó.”
“Rốt cuộc đây là thứ gì.”
Ngô Việt cảm thấy khó hiểu hỏi.
“Minh chủ, chuyện này… Chuyện này vô cùng chính xác, chính là hòn đá ở
trong sơn môn tông môn ẩn thế Đông Châu, tông môn ẩn thế ở Đông Châu này,
được thành lập trên một vùng chiến trường Viễn Cổ.”
Cổ lão nói ra suy đoán của mình.
“Chiến trường Viễn Cổ?”
Ngô Việt cau mày.
Bị Cổ lão dẫn dắt đi, lão ta chặt đứt những ý nghĩ khác, nghĩ có lẽ hòn đá này là
từ chiến trường Viễn Cổ ra.
Nơi có được Địa Sát Chi Khí, có rất nhiều, ví dụ như sâu trong đất đai, đều ẩn
chứa Địa Sát Chi Khí.
Còn có một số bí cảnh, hoặc là một số đất đai có yêu thú chết đi, đều sinh ra
một số Địa Sát.
Nhưng trong những Địa Sát Chi Khí đó, tuyệt đối không thể có Huyết Sát Chi
Khí đặc biệt này.
Rốt cuộc Huyết Sát Chi Khí khủng bố này là thứ gì?
Nếu nói là sau khi cường giả thời Viễn Cổ chết huyết dịch chảy vào mặt đất, do
đó sinh ra Huyết Sát Chi Khí này, đúng là có khả năng.
Nhưng mà Ngô Việt không hiểu được.
Lão ta từng đọc không ít sách.
Đông Châu thời Thượng Cổ, hay là Man Di Chi Địa, đại chiến thời Viễn Cổ,
chưa từng xảy ra ở Đông Châu.
Lấy đâu ra chiến trường Viễn Cổ.
“Huyết Sát Chi Khí trên hòn đá này, đúng là vô cùng kỳ lạ, chẳng qua Huyết Sát
Chi Khí này bị Địa Sát Chi Khí bao bọc, không nhìn ra được kỳ hạn cụ thể.”
“Hai người các ngươi đợi một lát, ta đưa tảng đá này cho lão minh chủ đánh giá,
mời lão nhân hắn xác nhận một chút.”
Ngô Việt nghĩ một lát, bảo Cổ lão và Trần lão đợi ở đây.
Đồng thời tay cử động, dùng pháp lực bao trùm hòn đá kia, còn bổ sung một số
tin tức lên, tống ra khỏi đại điện, mời người khác tới giúp nhìn xem.
Cổ lão và Trần lão đương nhiên không dám có ý kiến, chỉ có thể ngoan ngoãn
đứng tại chỗ chờ đợi.
Khoảng một lúc lâu sau.
Hòn đá tràn ngập Địa Sát Chi Khí kia bay trở về một lần nữa, rơi vào tay Ngô
Việt.
Đồng thời, trong đầu Ngô Việt vang lên một giọng nói.
“Không rõ lắm.”
Lúc ấy Ngô Việt sững sờ.
Không rõ lắm sao?
Lão minh chủ là một vị không biết tồn tại bao nhiêu năm, vậy mà cũng không
rõ lắm?
Cho nên hòn đá này, rốt cuộc có phải đến từ chiến trường Viễn Cổ hay không?
Ngô Việt nhíu mày suy nghĩ.
Thôi quên đi.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Cho dù là phải hay không phải.
Tông môn ẩn thế Đông Châu vẫn là là tông môn ẩn thế.
Lão ta cần gì phải nghĩ nhiều như thế.
Coi như hòn đá này là ở chiến trường Viễn Cổ là được.
“Đi đi, hai người các ngươi thành lập tế đàn, dâng hòn đá này lên, bảo người ta
dùng hương tế linh hồn người chết ngày đêm tế bái, Huyết Sát Chi Khí trên hòn
đá này, rất có khả năng là hiền triết đã khuất của Nhân Tộc chết trong thời
Thượng Cổ, bái là xong việc.”
Ngô Việt xua tay nói.
Bảo Cổ lão và Trần lão cầm hòn đá rời đi.
“Dạ, minh chủ.”
Cổ lão và Trần lão liếc nhìn nhau, tiến lên nhận lấy hòn đá, cúi người thi lễ
xong, thì chuẩn bị rời đi.
“Đợi một lát!”
Bỗng nhiên Ngô Việt lại nghĩ tới gì đó.
Gọi hai người sắp rời đi lại.
“Minh chủ còn gì dặn dò?”
Hai người dừng bước, hỏi.
Ngô Việt ngồi trên vị trí cao nhất trầm tư một lát, chậm rãi đứng dậy, đi về trước
vài bước.
“Hai người các ngươi đợi lát nữa hãy ra ngoài, nhân tiện đi thông báo với bọn
họ một lát, ta muốn sửa quy củ của Đại Bỉ vạn tông.”
Ngô Việt mở miệng nói.
“Hả? Sửa quy củ sao? Bây giờ sửa luôn ư?”