Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 251

Khoảng nửa canh giờ sau.

Mới khiến tâm trạng của hắn bình ổn lại một chút vì kích động thu hoạch được

khoản lớn.

“Không thể kích động, không thể kích động, còn có một khoản thu hoạch lớn

đang đợi ta ở Trung Châu.”

“Chuẩn bị chuẩn bị, nên đến Trung Châu tham gia Đại Bỉ vạn tông gì đó rồi!”

Sở Duyên hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc.

Hắn phải duy trì uy nghiêm của sư tôn.

Không thể quá kích động.

Sở Duyên đặt túi trữ vật vào trong ngực, cẩn thận kiểm tra một lát, xác định sẽ

không bị trộm cũng không rơi xuống mới an tâm.

Hắn nâng bước, muốn rời khỏi đại điện.

Nhưng nghĩ lại, hình như hắn còn chưa mang theo thần kiếm vô thượng.

Thôi bỏ đi.

Hắn đến Trung Châu, lạ nước lạ cái.

Mang theo một thanh thần kiếm, nhỡ đâu bị đoạt thì sao?

Hiện giờ hắn chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, không xứng với loại thần kiếm này.

Vẫn nên đợi sau này dùng đi.

Lần này đến Trung Châu, không mang chuôi kiếm này đi.

Sở Duyên ngầm gật đầu, lúc này mới thu hồi tâm tư, đi ra bên ngoài đại điện,

dự định tới phòng bếp ăn chút gì đó, đợi đệ tử thu dọn đồ xong, thì khởi hành.

Đến Trung Châu!

Vớt tiền!



Cùng lúc đó.

Dốc núi phía sau Vô Đạo Tông.

Trương Hàn chạy tới nơi này, thuận thế tìm được Ngao Ngự.

Khi Ngao Ngự nhìn thấy Trương Hàn xong, vô cùng kích động kêu lên.

Thiếu chút nữa quỳ xuống với Trương Hàn.

Điên cuồng oán thán trong khoảng thời gian này chịu “ngược đãi” ở trong Vô

Đạo Tông.

Trên mặt Trương Hàn hiện lên ý cười nghe Ngao Ngự kể lể.

Một người một con rồng, một người nghe một người nói, cứ ở dốc núi phía sau

như vậy.

“Trương lão đại! Ngươi nhanh đưa ta đi thôi! Ta tình nguyện trở về làm rồng

giống, cũng không muốn ở lại đây!”

“Trương lão đại ngươi không biết đâu, Lý Nhị Cương kia còn tuyên bố, muốn

kéo ta đi lai giống với đám linh heo, Vô Đạo Tông này ta thực sự không ở lại

nổi nữa!”

Ngao Ngự như khóc tang nói.

“Ừm, ta đều đã biết, ta đều đã rõ, ta đều rõ cả.”

Trương Hàn cười tít mắt gật đầu, giống như rất hiểu đãi ngộ của Ngao Ngự.

“Vậy Trương lão đại, bây giờ ngươi đưa ta đi thôi!”

Ngao Ngự vội vàng mở miệng nói.

“Đưa ngươi đi cũng được, nhưng mà trước khi đi, ngươi phải giúp ta một

chuyện, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”

Trương Hàn cười nói.

Rõ ràng là tươi cười của hắn ta vô cùng ấm áp.

Nhưng lọt vào trong mắt Ngao Ngự, không hiểu sao lại cảm thấy rét lạnh.

Nhưng đến lúc này, Ngao Ngự chỉ có thể kiên trì trả lời.

“Trương, Trương lão đại, có chuyện gì?”

Ngao Ngự run run nói.

“Lại biến thành rồng, cho ta cưỡi một lần! Một lần cuối cùng!”

Trương Hàn cười khẽ nói.

Ngao Ngự: “…”

Mẹ nó, lần trước ngươi nói không phải là một lần cuối cùng sao?



Sườn dốc phía sau Vô Đạo Tông.

Ngao Ngự đứng ở đó, trên mặt tràn ngập hối hận.

Hắn ta hối hận rồi.

Hắn ta đợi ở Vân Châu, đợi ở long phủ sông Ngân Thiên thì tốt.

Không phải sợ cha hắn ta.

Ngao Ngự xem như hiểu rõ.

Thế giới này đúng là hiểm ác.

Long Quân cha hắn ta đáng ghét tới mấy, cũng chỉ bắt hắn ta lấy giống rồng mà

thôi.

Có một số người, thì muốn coi hắn ta làm tọa kỵ.

Ví dụ như người trước mặt.

Ánh mắt Ngao Ngự nhìn Trương Hàn với vẻ sâu xa.

Muốn hắn ta làm tọa kỵ một lần nữa.

Lòng người hiểm ác!

Bên kia Trương Hàn bị nhìn như vậy, không khỏi có chút chột dạ.

“Khụ khụ, thật, Ngao Ngự, lần này thực sự là một lần cuối cùng, ta tuyệt đối

không lừa ngươi!”

Trương Hàn mở miệng nói.

“Trương lão đại, lần trước ngươi cũng nói y như vậy.”

Ngao Ngự thở dài nói.

“Đó đều là ngoài ý muốn, lần này là thật, lần này ta định đến Trung Châu, cho

nên mới cần, xong lần này, ta sẽ tự mình đưa ngươi về Vân Châu!”

Trương Hàn cười ấm áp, tiếp tục nói.

“Trương lão đại, giữa chúng ta không có tin tưởng.”

Ngao Ngự vẫn không thỏa hiệp.

Bị lừa gạt mấy lần, thực sự coi Ngao Ngự này ngốc sao?

Còn muốn cưỡi hắn ta à?

Không có khả năng!

Long Tộc tuyệt đối không thể bị cưỡi!

Lần này cho dù hắn ta nhảy từ dốc núi phía sau xuống, chết ở chỗ này, cũng

tuyệt đối không thể bị cưỡi!

Long Tộc vĩnh viễn không thể bị cưỡi!

Thái độ của Ngao Ngự kiên quyết.

Trương Hàn ở bên cạnh đều đã thấy nhức đầu.

Trong lòng điên cuồng oán hận đám Tô Càn Nguyên.

Nếu không phải mấy người “ngược đãi” Ngao Ngự này.

Hắn ta cũng không có khả năng khó lừa như thế.

Không cảm thấy vấn đề này khó.

Hắn ta tin tưởng, hắn ta còn có thể lừa gạt được Ngao Ngự.

Chỉ là một con Thương Long mới xuất thế không được lâu.

Sao có thể không lừa được.

Trương Hàn trầm tư một lát, lúc này mới chậm rãi mở miệng.

“Ngao Ngự, lần này thực sự là một lần cuối cùng, có phải ngươi cảm thấy ta

đang lừa ngươi hay không?”

Trương Hàn vỗ bả vai Ngao Ngự, nói.

“Ừm.”

Ngao Ngự vô cùng nghiêm túc gật đầu.

“Haizz, coi bộ dạng ngươi kìa, ta sẽ lừa gạt người khác như vậy sao?”

Trương Hàn làm bộ buồn rầu.

“Giống.”

Ngao Ngự vẫn nghiêm túc gật đầu.

Trương Hàn: “…”

Không phải chỉ cưỡi ngươi hai lần sao.

Ấn tượng sẽ kém như thế à.

Thôi quên đi
Bình Luận (0)
Comment