Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 259

“Nếu không có ai giả mạo bọn ta, vậy thì là bọn ta, Vô Đạo Tông Đông Châu.”

Diệp Lạc thản nhiên gật đầu.

“Hóa ra là các vị của Vô Đạo Tông, ta nói là ai cơ, vậy mà có thể cưỡi rồng, là

các vị của Vô Đạo Tông, vậy thì bình thường, nào các vị, theo ta đến nơi tổ

chức Đại Bỉ vạn tông trước.”

Trên gương mặt già nua của Cổ Nghị lập tức lộ ra nụ cười.

Khí thế uy nghiêm mới ngưng tụ lập tức biến mất.

Biến hóa rất nhanh, khiến người ta bất ngờ không phòng ngự.

“Hả? Ngươi không nói đăng ký gì đó nữa à?”

Diệp Lạc sửng sốt một lát.

“Đăng ký sao? Ta từng nói phải đăng ký à? Được rồi, đi thôi, ta dẫn các ngươi

đi vào, các vị đi theo ta là được, nhớ kỹ, ta tên là Cổ Nghị, Cổ chính là cổ trong

cổ lão, nghị chính là nghị trong nghị lực!”

Trên mặt Cổ Nghị là nụ cười tươi, giọng nói nhẹ nhàng hơn không ít.

Sau khi nói xong, lão ta trực tiếp bay tới trước vách tường vĩ đại kia, vung tay

lên.

Vách tường vĩ đại kia lập tức vỡ ra làm vô số cự thạch, nhanh chóng biến mất

không thấy, vô cùng huyền diệu.

Diệp Lạc nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng hơi giật giật, không biết nên

nói gì thì tốt.

Nhưng nhìn Cổ Nghị đã vẫy tay.

Hắn ta không kịp nghĩ nhiều, xoay người bay trở về trên đỉnh đầu Thương

Long, nói với sư tôn và mấy đồng môn một tiếng, bảo Ngao Ngự tiếp tục bay

đi.

Đương nhiên là Ngao Ngự chỉ có thể nghe theo, gầm thét một tiếng, đi theo Cổ

Nghị bay về phía trước.

Cổ Nghị thấy con rồng này đuổi kịp, thì vô cùng vui mừng, vội vàng dẫn theo

Thương Long, chính thức tiến vào khu vực Trung Châu.

Một đường mà qua, tiến vào trong khu vực Trung Châu.

Có không ít trưởng lão của liên minh tu tiên giả nhìn thấy con Thương Long

khổng lồ này, lại thấy được Cổ Nghị, thì truyền âm hỏi Cổ Nghị xảy ra chuyện

gì thế.

Từ đầu tới cuối Cổ Nghị đều không muốn để ý tới, vẫn luôn dẫn đường không

đáp lời.

Nói đùa.

Cho rằng lão ta không biết đám trưởng lão kia tới làm gì sao?

Còn không phải vì Vô Đạo Tông mà đến.

Hiện giờ người đã được lão ta đón đi.

Lão ta còn ở lại nói chuyện với đám trưởng lão kia sao?

Lão ta đâu rảnh như vậy.

Cổ Nghị tươi cười bay dẫn đường.

Bên kia.

Trên đỉnh đầu Thương Long.

Sở Duyên nhìn thấy ông cụ thường lộ ra nụ cười bỉ ổi ở phía trước, lông mày

nhíu lại.

“Lạc Nhi, con chắc chắn đó là sứ giả của Đại Bỉ vạn tông gì đó đấy chứ?”

“Sao ta có cảm giác ông già này hơi bỉ ổi nhỉ?”

Giọng nói của Sở Duyên kỳ lạ hỏi.

“Hẳn là sứ giả của Đại Bỉ vạn tông, đệ tử cũng không rõ lắm, vì sao hình tượng

của sứ giả Đại Bỉ vạn tông lại kém như thế.”

Diệp Lạc lắc đầu nói.

Nghe thấy những lời này, Sở Duyên im lặng một lát.

Vẫn không nói gì thêm.

Hình tượng kém thì kém đi.

Đây không phải là sứ giả của Vô Đạo Tông bọn họ, không liên quan tới hắn.

Dù sao Đại Bỉ vạn tông này, có thể mò được tiền là được.

Sở Duyên nghĩ đến đây, ngồi khoanh chân một lần nữa, thưởng thức phong

cảnh ở Trung Châu.

Không thể không nói, Trung Châu phồn vinh hơn Đông Châu không chỉ gấp

đôi.

Từ đi ngang qua thành trì phàm tục có thể nhìn ra được.

Trung Châu hoàn toàn không cùng một cấp bậc với Đông Châu.

Sở Duyên nhìn phong cảnh ở Trung Châu.

Đánh giá tiếp xem lần này mò tiền xong, có thể chuyển từ Đông Châu tới Trung

Châu hay không.

Dù sao Trung Châu càng phồn hoa hơn…



Trong khu vực Trung Châu.

Ở khu vực phía đông có một vùng đồng bằng rộng lớn.

Vùng đồng bằng này không có bất cứ kiến trúc gì, cũng không có ai ở.

Tác dụng duy nhất, chính là dùng để bày trận.

Bố trí một trận pháp lơ lửng giữa trời.

Cũng chính vì như vậy, trên không vùng đồng bằng, một hòn đảo nhỏ đang trôi

nổi.

Hòn đảo này là tổng bộ liên minh tu tiên giả lựa chọn sử dụng, nơi dùng để tổ

chức Đại Bỉ vạn tông.

Trên đảo nhỏ này, kiến trúc như rừng, khu vực rõ ràng.

Ở phía tây đảo nhỏ, có vô số ngọn núi sừng sững.

Những ngọn núi này, là nơi cư trú của mỗi đại tông môn tham gia Đại Bỉ vạn

tông.

Mỗi một ngọn núi đều đại diện cho một tông môn cư trú ở bên trong.

Ở sâu nhất nơi này, còn có mấy ngọn núi cao nhất.

Trong đó có một ngọn núi, là ngọn núi Vô Đạo Tông hiện đang ở.

Lúc này ở trên ngọn núi.

Trong một điện phủ hoa lệ.

Sở Duyên một mình đứng trước cửa điện, sờ soạng vách tường ở điện đường

này, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Sau khi tiến vào Trung Châu, bọn họ được dẫn tới nơi này, cư trú hai ngày.

Trong hai ngày này, có vô số người tới thăm hỏi bọn họ.

Khiến Sở Duyên đều cảm thấy, giới Tu Tiên Trung Châu giống như giới Tu

Tiên ở Đông Châu, đều nhiệt tình hiếu khách.

Nhưng mà có một số chuyện khiến Sở Duyên cảm thấy vô cùng hoang mang.

Đó chính là vì sao Đại Bỉ vạn tông còn chưa bắt đầu.

Hắn đều đã tới đây ở hai ngày.

Nhưng không có người nào nói với hắn khi nào Đại Bỉ vạn tông bắt đầu.

“Thôi quên đi, ở thì ở, linh khí ở nơi này cũng nồng đậm, tu hành cũng rất tốt,

nếu không bắt đầu sớm, vậy thì ở đây tu hành, nói không chừng có thể trở lại

cảnh giới Kim Đan?”

Sở Duyên nói thầm.
Bình Luận (0)
Comment