Sở Duyên nghe thấy thế.
Yên tâm hơn.
Người đứng đầu lôi pháp một thế hệ trẻ tuổi sao?
Tên tuổi mạnh như thế, đánh với Tô Càn Nguyên, vậy còn không phải vô cùng
đơn giản.
“Tiền bối, có một tin đồn rất buồn cười về đệ tử của ngươi đợt thứ hai, không
biết tiền bối có muốn nghe một chút hay không?”
Một người đứng ra, cười nói.
“Cái gì?”
Sở Duyên tò mò hỏi một câu.
“Không phải là liên minh tu tiên giả đang đánh cược thi đấu Đại Bỉ vạn tông
sao? Không biết là tên ngu nào, vậy mà đặt đệ tử thứ ba của ngươi thất bại, lại
đặt mấy ngàn linh thạch thượng phẩm, ngươi nói xem có buồn cười hay không,
ha ha ha ha.”
Người nọ cười to nói.
Sở Duyên: “…”
Nếu không nằm ngoài dự đoán, người này là ta đúng không?
…
Lầu các, trong tầng ba.
Khi người nọ nói tới đề tài đánh cược thi đấu.
Bỗng nhiên mọi người bàn tán xôn xao.
Mấy đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu giống như muốn bầu không khí
sinh động hơn, nhao nhao mở miệng.
“Ồ, lời đồn này ta từng nghe nói tới, nghe nói người nọ không chỉ đặt đệ tử thứ
ba của Sở tiền bối thua, ngay cả đệ tử thứ tư cũng đặt thất bại?”
“Chuyện này ta cũng từng nghe đệ tử môn hạ nói, nghe nói người nọ còn đặt
trên vạn linh thạch thượng phẩm? Người ngốc nhiều tiền, không phải là cho liên
minh tu tiên giả tiền sao.”
“Các ngươi biết người nọ có thân phận gì không? Có thể một hơi lấy ra trên vạn
linh thạch tặng cho người ta, thân phận hẳn là không thấp?”
“Cho dù thân phận không thấp, dù sao trí lực cũng đủ thấp, đệ tử của Sở tiền bối
cũng dám đặt thua, chậc chậc.”
“Thân phận cụ thể không rõ lắm, đặt cược thi đấu của liên minh tu tiên giả đều
dùng danh hiệu, danh hiệu của người nọ là Trám Tiễn Đồng Tử? Có thể lấy cái
tên ngu như thế, có lẽ thực sự người cũng như tên, ngốc.”
Mấy đại biểu của tông môn ẩn thế bắt đầu cười nói với nhau.
Giống như làm thấp đi người này, chính là khen ngợi Sở Duyên.
Bọn họ không chú ý tới gương mặt Sở Duyên càng lúc càng âm trầm.
Đôi mắt Sở Duyên nhìn chằm chằm mấy người này.
Nếu không nằm ngoài dự liệu của hắn…
Mấy người này nói, chính là hắn.
Đặc biệt là danh hiệu kia.
Rõ ràng là của hắn!
Ngu ngốc!
Đúng là một đám người ngu ngốc.
Còn nói hắn ngốc?
Đợi Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết bị thua, sẽ biết ai ngốc.
Đặc biệt là Đạm Đài Lạc Tuyết.
Tỉ lệ đặt cược gấp vạn lần, hắn đặt chừng sáu ngàn linh thạch thượng phẩm.
Sẽ được bao nhiêu…
Sở Duyên cảm thấy mình đếm không xuể.
Đến lúc đó chắc chắn một túi đựng đồ đều không chứa hết.
Buồn cười là đám người này còn đang chê cười.
Đến lúc đó các ngươi sẽ trợn tròn mắt.
Không phải hắn khoác lác, nếu lần này hắn không kiếm được đầy bồn đầy bát,
hắn có thể gặm túi trữ vật.
Sở Duyên hít sâu một hơi, không muốn để ý mấy người này.
Nhưng mấy đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu nhất quyết không tha.
Một người trong đó cười đi đến trước mặt Sở Duyên.
“Tiền bối, người này không tôn trọng ngươi, có cần ta liên lạc với người của
liên minh tu tiên giả, ép hỏi ra danh xưng thật của người này hay không? Tuy
phiền phức một chút, nhưng với năng lực của bọn ta, vẫn có thể làm được!”
Người này nói như thế.
“Không cần, cảm ơn ngươi.”
Sở Duyên nở nụ cười cảm ơn.
Đôi mắt nhìn chằm chằm người này, giống như muốn nhớ kỹ diện mạo.
“Đâu có gì, chuyện này cần gì phải nói cảm tạ hay không, nhưng mà vãn bối có
chuyện, không biết Sở tiền bối có thể giải đáp cho vãn bối một chút hay
không?”
Người này lại liếm mặt, tiến lên trước nói.
“Nói.”
Sở Duyên thản nhiên trả lời một chữ.
“Tiền bối, thủ pháp bày trận kia của đệ tử tiền bối, là làm như thế nào vậy?”
Giọng nói của người này hơi kích động hỏi.
Những lời này vừa nói ra.
Mấy người khác nhao nhao dời mắt nhìn về phía Sở Duyên.
Trong mắt đều có dao động.
Nếu có thể có được thủ pháp bày trận này…
Vậy bọn họ còn tu mấy đạo lòe loẹt kia làm gì?
Tu trận pháp không thơm hơn sao?
Nhất niệm thành trận, không cần nguyên liệu của trận pháp.
Hoàn toàn bù lại thiếu sót của trận pháp sư.
Không cần thời gian, càng không cần tốn tiền của.
Theo bọn họ, loại thủ pháp bày trận này, chính là khó giải.
Bị mấy người nhìn chằm chằm Sở Duyên vẫn ra vẻ thản nhiên, môi khẽ mở.
“Các ngươi nói thủ pháp bày trận này sao? Chuyện này không phải có tay là
được à? Còn cần hỏi?”
Sở Duyên quả quyết nói những lời Trương Hàn nói lúc trước.
Mấy người: “…”
Một câu này, đã mắng tất cả mọi người trong 82 châu ở đại lục Thần Hành.
Tất cả mọi người đều không có tay.
Bọn họ nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Sở Duyên, muốn nói gì đó, nhưng không
biết nên mở miệng thể nào, cả đám chỉ có thể im lặng.
Trong tầng ba yên tĩnh không một tiếng động.
Chỉ có âm thanh Ngao Ngự ăn linh quả trên bàn trong tầng ba.