Thậm chí Ngô Việt vẫn luôn duy trì vô số bí cảnh cỡ nhỏ, đều cảm thấy bí cảnh
chỗ Đạm Đài Lạc Tuyết trực tiếp thoát khỏi sự khống chế của lão ta.
Điều này khiến Ngô Việt luống cuống.
Nếu lại xảy ra tình hình gì đó, tổn thất, đều là của liên minh tu tiên giả Trung
Châu bọn họ.
Liên minh tu tiên giả vốn không dễ dàng.
Nếu lại xảy ra chuyện gì, vậy thì chơi xong rồi…
Trên đảo nhỏ, chỗ cửa vào bí cảnh.
Lúc này, vô số trưởng lão của liên minh tu tiên giả đều đi tới lối vào bí cảnh.
Ngô Việt cũng đến đây, lão ta không để ý tới bí cảnh cỡ nhỏ khác.
Có một bí cảnh cỡ nhỏ trực tiếp thoát khỏi sự khống chế của lão ta, nếu xảy ra
chuyện gì, lão ta không gánh vác nổi.
Rất nhiều trưởng lão đã đến cũng như vậy.
Bọn họ đều đã cột lên con thuyền liên minh tu tiên giả này, nếu liên minh tu tiên
giả ngã xuống, bọn họ tuyệt đối không khá hơn chút nào.
Sao bọn họ có thể không sốt ruột được.
Bọn họ đi tới cửa vào bí cảnh, nhưng không biết nên làm gì bây giờ.
Không thể trực tiếp phá vỡ xông vào.
Nếu chỉ là đệ tử của Thánh Địa bình thường còn chưa tính.
Nhưng ở bên trong, là đệ tử của tông môn ẩn thế Đông Châu Vô Đạo Tông…
“Minh chủ, ngươi xem bây giờ nên làm sao đây? Nếu bên trong thực sự xảy ra
chuyện không may, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn!”
“Rốt cuộc ngăn liên hệ kiểu gì thế? Vừa rồi các ngươi người nào nhìn chằm
chằm bí cảnh kia? Rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì?”
“Ta luôn theo dõi, trong bí cảnh, không biết đệ tử của Vô Đạo Tông dùng pháp
thuật gì, xuất hiện một số đường vân kim sắc, sau đó bí cảnh này thoát khỏi sự
khống chế của chúng ta.”
“Những bí cảnh này lúc trước mua từ Thánh Địa nào thế? Ta nhớ mang máng,
lúc trước Thánh Địa bán bí cảnh từng nói, làm lỗi một cái, bồi thường mười bí
cảnh cỡ nhỏ mới cho chúng ta đúng không?”
“Hiện giờ là lúc bàn chuyện này sao?”
Các trưởng lão đều đang trao đổi biện pháp.
Ngô Việt đứng ở cửa vào bí cảnh, vẻ mặt vô cùng phức tạp, không biết nên làm
gì bây giờ.
Lão ta nhìn trái nhìn phải một lát, khi thấy đám Diệp Lạc đứng một bên, đôi mắt
sáng lên.
Lão ta không có biện pháp đi vào bí cảnh.
Để ba vị này đi vào là được.
Ngô Việt nghĩ như thế, vội vàng chạy tới.
“Ba vị đạo hữu, bí cảnh của sư muội các vị xuất hiện một số chuyện không thể
khống chế, dẫn tới bí cảnh trực tiếp mất đi khống chế, do ta ra tay phá bí cảnh
thì không được tốt lắm, không biết ba vị có tiện ra tay hay không?”
Ngô Việt liếm mặt, tiến lên trước dò hỏi.
Những lời này vừa nói ra.
Đám Diệp Lạc đang ngồi khoanh chân đợi Đạm Đài Lạc Tuyết trở về liếc nhau
một cái, đều lắc đầu.
Diệp Lạc và Trương Hàn không có tâm tư trả lời.
Rơi vào đường cùng, Tô Càn Nguyên chỉ có thể đứng dậy.
“Ngô minh chủ cứ yên tâm, sư muội nhà ta không phải người xằng bậy, lại đợi
thêm lát nữa, bên trong chắc chắn không xảy ra chuyện gì.”
Tô Càn Nguyên mở miệng nói.
Người trong nhà nên hiểu.
Tuy bọn họ ở chung với Đạm Đài Lạc Tuyết không tính là lâu, nhưng có thể
nhìn ra tâm tính của đối phương.
Đạm Đài Lạc Tuyết không phải biết hiếu sát gì đó.
Về phần tại sao bí cảnh bị chặn liên hệ.
Chỉ sợ là Đạm Đài Lạc Tuyết có thủ đoạn đặc biệt.
Đệ tử của Vô Đạo Tông bọn họ, mỗi người có đạo của mình, mỗi người khác
nhau.
Ba bọn họ thì dễ nói, đều từng đánh nhau.
Nhưng bọn họ chưa từng đánh với Đạm Đài Lạc Tuyết.
Cho nên không biết gì về chiêu thức của Đạm Đài Lạc Tuyết.
Nhưng loáng thoáng có thể đoán ra, đây là liên quan tới đạo của Đạm Đài Lạc
Tuyết.
“Như vậy thực sự không có vấn đề gì sao?”
Ngô Việt có chút hoài nghi hỏi.
“Yên tâm đi, tuyệt đối không có việc gì, nếu có chuyện, vậy thì sư tôn ta tới
gánh vác, ngươi cứ yên tâm đi.”
Tô Càn Nguyên xua tay nói.
“Thật sao? Nếu xảy ra chuyện, Sở tiền bối sẽ gánh vác ư?”
Đôi mắt Ngô Việt sáng lên, truy hỏi.
“Đó là đương nhiên, nếu sư muội ta thực sự xảy ra chuyện, sư tôn ta chắc chắn
sẽ ra tay.”
Tô Càn Nguyên nói chắc chắn.
“Ồ… Ồ… Ồ… Vậy được rồi.”
Ngô Việt nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi nói xong, lão ta xoay người đi tới cửa vào bí cảnh, quay mặt về phía các
trưởng lão, vẻ mặt đều đã thả lỏng.
“Không sao không sao, nếu thực sự xảy ra chuyện, Sở tiền bối sẽ ra tay, sẽ
không liên lụy tới chúng ta, đều rút thôi, muốn ở lại xem, cũng có thể ở lại.”
Ngô Việt xua tay nói.
Bảo một đám trưởng lão tụ tập đều lui xuống.
Các trưởng lão nghe thấy thế, gặp chuyện không may có Sở Duyên gánh, cả
đám đều thả lỏng.
Trời sập, có người chống lưng, sẽ không lan tới bọn họ, vậy là được.
Bọn họ đã yên tâm.
Các trưởng lão không sốt ruột, cả đám đều đứng tại chỗ, muốn đợi Đạm Đài
Lạc Tuyết và Sở Hòa trong bí cảnh đi ra, xem đã xảy ra tình huống gì.
Tất cả mọi người đang chờ đợi