Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 286

“Nếu như nhìn hiểu, bây giờ bọn ta còn có vẻ mặt sững sờ sao?”

“Có nên hỏi Sở tiền bối hay không? Ta nhìn bộ dạng của Sở tiền bối, giống như

đã biết toàn bộ.”

“Hình như thế, các ngươi không thấy được sao? Sở tiền bối từ lúc vị đệ tử họ

Đàm Đài kia so đấu, đã không cử động một lần, nhìn cũng không nhìn một cái,

Sở tiền bối chắc chắn biết được kết quả của so đấu này.”

“Ta cảm thấy các ngươi đều đang nói lời vô nghĩa, chẳng lẽ đệ tử của Sở tiền

bối còn thua sao, trọng điểm hiện giờ là, các ngươi có muốn hỏi Sở tiền bối một

chút, rốt cuộc vị đệ tử này dùng thủ đoạn gì hay không?”

Mấy người đều đang truyền âm trao đổi.

Đối với chuyện có quấy rầy Sở Duyên hay không, đều có ý nghĩ, nhưng không

ai dám hành động.

Một lúc lâu sau.

Một người trong đó không nhịn được, cẩn thận tiêu sái bước tới cách Sở Duyên

không xa.

“Sở, Sở tiền bối?”

Người này có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng nói.

“Có chuyện gì?”

Sở Duyên chậm rãi mở hai mắt thản nhiên nhìn người này một cái, nói.

“Sở tiền bối, bọn ta muốn hỏi một chút, đệ tử thứ tư của ngươi…”

Người này vừa định nói, nhưng chưa kịp nói xong, đã bị Sở Duyên ngắt lời.

“Đệ tử thứ tư? Kết thúc so đấu rồi hả?”

Sở Duyên sửng sốt, trong lòng không nhịn được vui sướng.

Pháp lực tiêu hao hết không nhìn thấy so đấu bên trong hạt châu, cho nên hắn

chỉ có thể ngồi khoanh chân đợi tin.

Bây giờ theo như lời người này nói, so đấu đã kết thúc.

Có phải chuyện này cũng đại biểu, linh thạch của hắn sắp tới tay rồi hay không?

“Đúng, kết thúc rồi, Sở tiền bối.”

Đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu này gật đầu nói.

“Kết quả thế nào?”

Sở Duyên không kìm nén nổi kích động, cố giữ giọng nói duy trì lạnh nhạt.

“Kết quả đương nhiên là đệ tử thứ tư của Sở tiền bối đánh bại Sở Hòa của Hoán

Tiên Các kia, hơn nữa thủ đoạn đánh bại vô thượng, thậm chí thiếu chút đánh

Sở Hòa sụp đổ đạo tâm.”

Người này vội vàng mở miệng.

Những lời này vừa nói ra.

Sở Duyên chưa kịp quay đầu, hắn muốn nói theo bản năng, nhìn xem, Trám

Tiễn Đồng Tử kia chính là ta, các ngươi há miệng xem đi…

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng.

Miệng mới há ra, đã cảm thấy không thích hợp.

Cái gì?

Đệ tử của Sở tiền bối, dễ dàng đánh bại Sở Hòa của Hoán Tiên Các sao?

Không nói nhầm chứ.

Sao có thể có chuyện này.

Chuyện này không có khả năng.

Sao Đạm Đài Lạc Tuyết có thể thắng.

Không phải Đạm Đài Lạc Tuyết là phàm nhân sao?

Sở Duyên cảm thấy đầu hơi choáng váng.

Hắn không có khả năng dạy Đạm Đài Lạc Tuyết thành tài mà!

Sau khi Đạm Đài Lạc Tuyết gia nhập tông môn, hắn đã đuổi lão âm hiểm

Trương Hàn xuống núi, còn nói một đống linh tinh dạy thiên tài Đạm Đài Lạc

Tuyết này, nói gì đó về bàn cờ.

Chẳng lẽ chơi cờ còn có thể thành tài được sao?

Chuyện này không có khả năng!

Cho dù chơi cờ thực sự có thể thành tài, vậy thì cũng không phải Đạm Đài Lạc

Tuyết có thể học được.

Vô Đạo Tông nhà hắn là đồ chơi gì? Thần Binh Các một đống đồ rách nát, điện

Truyền Pháp một đống sách giả, toàn bộ dựa vào miệng để lừa gạt.

Sao có thể thành tài?

Sao không thấy hắn thành tài?

Tâm trạng của Sở Duyên bùng nổ.

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu mới nói

chuyện.

“Ngươi… Chắc chắn tin tức này là thật chứ?”

Giọng nói của Sở Duyên cố gắng duy trì bình tĩnh.

“Đúng vậy, Sở tiền bối làm sao thế?”

Người này cảm thấy kỳ lạ hỏi.

Sở Duyên chẳng muốn quản người này.

Nghe được xác nhận.

Tâm trạng hắn như cơn lốc xoáy lên trời.

Không biết nên nói gì cho phải.

Sách lược của hắn có chỗ nào sai sót sao?

Gương mặt Sở Duyên âm trầm, không có tâm tư ngồi tiếp, hắn muốn yên tĩnh

một mình.

Hắn đứng dậy, dưới tầm mắt của mấy người đi ra ngoài.

Ngao Ngự thấy Sở Duyên rời đi, vội vàng đứng dậy đi theo.

Hai người một trước một sau rời khỏi lầu các.

Mấy đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu cảm thấy hoang mang, nhưng

không dám ngăn cản Sở Duyên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Duyên rời đi, nhưng

không dám nói gì.

Đi ra khỏi lầu các.

Gương mặt Sở Duyên âm trầm, nhìn Ngao Ngự bên cạnh mình.

“Biến thành rồng.”

Tâm trạng Sở Duyên rất không vui.

“Hả?”

Ngao Ngự sửng sốt một lát, vừa định giải thích hắn ta không phải là tọa kỵ,

nhưng thấy vẻ mặt Sở Duyên âm trầm, hoàn toàn không dám lằng nhằng, ngoan

ngoãn biến thành rồng.

Sở Duyên nhảy lên trên đỉnh đầu rồng, bảo Ngao Ngự bay đi, hắn muốn yên

tĩnh một mình…

Trên đảo nhỏ, trên con đường thông tới lầu các.

Bốn đệ tử của tông môn ẩn thế Đông Châu Vô Đạo Tông đều đi ở đây, dự định

đi gặp sư tôn của bọn họ.

Bốn bọn họ đều thông qua so đấu, kế tiếp chỉ cần đợi hai vạn rưỡi người bị đào

thải, sau đó tiến vào lượt tiếp theo, trước đó, bọn họ đều không cần đánh nữa.

Chỉ cần đợi lượt kế tiếp là được.

Cho nên bốn bọn họ dự định đi gặp Sở Duyên.

Đi trên đường.

Đám Diệp Lạc đều cảm thấy tò mò về thủ đoạn của Đạm Đài Lạc Tuyết, cả đám

không nhịn được đặt câu hỏi.

Dù sao Đạm Đài Lạc Tuyết có thể ngăn cách bí cảnh, khiến bọn họ cảm thấy

hơi kinh ngạc.

Ba bọn họ, nếu muốn đánh bạo bí cảnh, đương nhiên là chuyện vô cùng đơn

giản.

Nhưng muốn đoạn tuyệt liên hệ của bí cảnh, vậy thì hơi phiền phức.
Bình Luận (0)
Comment