Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 311

“Tam sư huynh, bàn cờ này của sư muội đã trên linh bảo, là một kiện chí bảo,

có khả năng huynh không dùng được, nhưng kiện chí bảo này cao hơn linh bảo

nhiều lắm, lấy ra có thể trấn áp toàn bộ linh bảo, tam sư huynh hãy cất đi.”

Đạm Đài Lạc Tuyết cũng lấy “Giới Kỳ Bàn” của mình ra.

Diệp Lạc: “…”

Trương Hàn: “…”

Lúc này không hiểu sao bọn họ lại cảm thấy chua xót.

Chí bảo trên linh bảo, có thể lấy ra trấn áp toàn bộ linh bảo.

Không so sánh thì không biết, vừa so sánh đã giật mình.

So với tứ sư muội này, bọn họ đều có vẻ cùi bắp.

Diệp Lạc còn đỡ, hắn ta là tông chủ của Thánh Địa một phương, nội tình cho dù

thế nào, cũng rất sâu.

Trương Hàn thì thực sự cảm thấy mình cùi bắp tới cực hạn, ngoại trừ Thiên Địa

Đồ ra, hắn ta không có bất cứ thứ gì khác lấy ra so…

Thôi bỏ đi!

Hắn ta là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông.

Nội tình thâm sâu của Vô Đạo Tông trong tương lai sẽ do hắn ta quản lý.

Hắn ta cũng không tính là cùi bắp.

Trương Hàn im lặng an ủi mình.

Bên kia.

Tô Càn Nguyên nhìn ba bảo vật trôi nổi trước mặt mình.

Hơi do dự một lát.

Vẫn lựa chọn nhận ba bảo vật.

Không phải hắn ta không nói võ đức, là hắn ta thực sự không muốn thua.

Thua chính hắn ta đều cảm thấy không còn mặt mũi gặp sư tôn.

“Đa tạ đại sư huynh nhị sư huynh tứ sư muội!”

Thiên Kiêu nói cảm ơn với ba người.

Ba người muốn nói thêm gì đó nữa.

Một chấp sự của liên minh tu tiên giả đi tới.

“Bốn vị đại nhân, mấy vị đều được phân tới tổ một, có thể tiến hành chuẩn bị

trước tiên.”

Chấp sự cung kính nói.

Trải qua vòng loại đầu tiên.

Người đã ít đi nhiều, cho nên thông báo cũng không cần sử đụng đốm sáng, mà

có chấp sự của liên minh tu tiên giả tự mình tới thông báo.

Bốn đệ tử của Vô Đạo Tông thấy thế, cũng không tán gẫu gì nữa.

Đám Diệp Lạc mở miệng chào hỏi xong, thì tiến vào cửa bí cảnh.

Đám Diệp Lạc không ngập ngừng, lập tức tiến vào mỗi bí cảnh giao chiến cỡ

nhỏ.

Trái lại Tô Càn Nguyên đứng trước cửa vào bí cảnh, mãi mà không bước vào.

Hắn ta cúi đầu nhìn hồ lô nhỏ treo bên hông mình, bàn cờ nhỏ, còn có một bức

họa cuộn tròn.

Trong lòng ngoại trừ muốn châm chọc, thì không còn ý nghĩ gì khác.

Sao vận may của hắn ta lại kém như thế.

Vòng thứ hai đã dụng phải nhân vật cấp bậc Thiên Kiêu.

Nhìn đại sư huynh nhị sư huynh tứ sư muội xem, đối thủ ghép đôi giống như gà

đất chó kiểng.

Hắn ta thì trực tiếp đụng phải Thiên Kiêu tiếng tăm lừng lẫy Trung Châu.

Ngoại trừ xui xẻo, Tô Càn Nguyên không thể tưởng tượng ra từ khác.

Tô Càn Nguyên lắc đầu, chậm chọc thì châm chọc, nhưng danh sách ghép đôi

đã có, không thể thay đổi được.

Chỉ có thể kiên trì tiến vào cửa bí cảnh.

Cho dù thế nào, hắn ta đều phải thắng trận này.

Hắn ta tuyệt đối không thể thua.

Ôm loại ý nghĩ này.

Bóng dáng Tô Càn Nguyên biến mất ở cửa bí cảnh.



Sau khi tất cả đệ tử tham chiến của tổ một tiến vào bí cảnh cỡ nhỏ, thì tuyên bố

bắt đầu chiến đấu.

Lúc này, lối vào bí cảnh.

Một đống đệ tử của mỗi Thánh Địa đợi tới lượt đấu tụ tập ở đây, nhìn cửa vào bí

cảnh, giống như muốn nhìn xem, người nào sẽ ra trước.

“Tổ một đúng là đặc sắc, bốn đệ tử của tông môn ẩn thế Đông Châu đều ở đây,

còn có Diệp Vũ đại nhân nữa, thực sự là long tranh hổ đấu, các ngươi cảm thấy

ai sẽ ra trước?”

“Người nào ra trước có gì phải đoán, chẳng lẽ ngươi không biết, lần này trong

tổ một, có đệ tử của tông môn ẩn thế Đông Châu gặp Diệp Vũ đại nhân sao? So

với chuyện đó, không bằng ngươi đoán xem người nào thắng!”

“Đệ tử của tông môn ẩn thế Đông Châu đấu với Diệp Vũ đại nhân sao?”

“Mấy đệ tử của tông môn ẩn thế Đông Châu đều bất phàm, Diệp Vũ đại nhân lại

càng là Thiên Kiêu của Trung Châu chúng ta, được bầu thành “trời sinh làm

vương”! Trận chiến này đúng là khó mà nói.”

“Diệp Vũ đại nhân đứng đầu một thế hệ trẻ tuổi Trung Châu chúng ta, tông môn

ẩn thế Đông Châu nói đến cùng chỉ là Đông Châu, vậy mà các ngươi không tin

Diệp Vũ đại nhân sẽ thắng?”

“Tông môn ẩn thế Đông Châu, được xưng truyền thừa 300 vạn năm, nội tình

thâm sâu, Diệp Vũ Trung Châu lấy gì để thắng?”

Đám đệ tử này đều đang thảo luận hăng say người nào có thể thắng.

Trái lại hai bên tranh cãi với nhau.

Dẫn tới một số chấp sự của liên minh tu tiên giả chạy tới, mới khiến đệ tử của

nhiều Thánh Địa im miệng, không cãi vã nữa.

Thấy thế, đám chấp sự mới nhẹ nhàng thở ra, nếu đám người này ầm ĩ đánh

nhau ở đây, vậy mọi chuyện sẽ lớn rồi.

Một chấp sự trong đó đứng dậy, lấy một hạt châu ra.

“Các vị, thay vì thảo luận, không bằng cùng xem tình hình chiến đấu thì hơn.”

Sau khi chấp sự nói xong, đánh ra một thủ quyết, rót pháp lực vào bên trong hạt

châu.
Bình Luận (0)
Comment