Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 313

“Từ khi ta xuất thế tới nay, chưa bao giờ gặp đối thủ trong cùng cấp, cho tới

nay, có thể đối địch với ta chỉ có thế hệ trước, nhưng lần này, sư tôn ta nói với

ta, đối phó với ngươi phải cẩn thận, ngươi có cảm thấy rất vinh hạnh hay

không?”

Trên mặt Diệp Vũ lộ ra nụ cười quái dị, chậm rãi mở miệng nói.

Nghe thấy những lời này.

Tô Càn Nguyên không có chút dáng vẻ bị giọng điệu của Diệp Vũ chọc giận,

trái lại rơi vào trầm tư.

Hắn ta từng là tông chủ của Thánh Địa.

Xem như…

Thế hệ trước?

Bí cảnh cỡ nhỏ.

Trên mặt đất nham thạch.

“Từ khi ta xuất thế tới nay, chưa bao giờ gặp đối thủ trong cùng cấp, cho tới

nay, có thể đối địch với ta chỉ có thế hệ trước, nhưng lần này, sư tôn ta nói với

ta, đối phó với ngươi phải cẩn thận, ngươi có cảm thấy rất vinh hạnh hay

không?”

Những lời nói mang tính khiêu khích của Diệp Vũ vang vọng trong khu vực

nham thạch.

Nghe thấy những lời này.

Tô Càn Nguyên đứng đối diện rơi vào trầm mặc.

Hắn ta…

Hắn ta hình như được xem là thế hệ trước?

Trước đây hắn ta là tông chủ của Thánh Địa một phương, đúng là xem như thế

hệ trước.

Hơn nữa, cho dù vứt bỏ chuyện trước đây hắn ta là tông chủ của Thánh Địa, hắn

ta vẫn xem như là thế hệ trước.

Bởi vì sư tôn Sở Duyên nhà hắn ta ở trước mặt đám tông chủ của Thánh Địa,

hình như được xưng là tiền bối.

Nói cách khác, hắn ta cùng với đám đồng môn Diệp Lạc, đều là đồng lứa với

tông chủ của Thánh Địa.

Mà những đệ tử của Thánh Địa như Diệp Vũ, đều thấp hơn hắn ta một vế, tính

ra hắn ta là thế hệ trước.

Tô Càn Nguyên nghĩ, không khỏi gật đầu, vô cùng tán thành.

“Không sai, chỉ có người của thế hệ trước mới đối địch được với ngươi, điểm

này, ngươi nói rất đúng, bởi vì ngoại trừ thế hệ trước, hình như không có ai có

thể là đối thủ của ngươi.”

“Nhưng mà, ngươi phải hạ giọng xuống một chút mới được.”

Tô Càn Nguyên chậm rãi mở miệng nói.

Diệp Vũ: “?”

Giọng điệu như giáo huấn cháu nội này của ngươi là sao đây?

Ta đang khiêu khích ngươi đấy.

Ngươi nghe không hiểu sao?

Diệp Vũ im lặng.

Bỗng nhiên hắn ta không biết nên nói chuyện thế nào với người đầu trọc trước

mặt.

Trầm tư rất lâu.

Diệp Vũ mới hơi hoàn hồn lại.

“Cho nên, ngươi biết ngươi không phải là đối thủ của ta đúng không? Vậy nhân

lúc bây giờ ngươi còn cơ hội, ta sẽ đồng ý với đầu hàng của ngươi.”

Diệp Vũ lạnh nhạt nói.

“Không đánh, sao ngươi biết ta không phải đối thủ của ngươi?”

Tô Càn Nguyên trả lời một câu.

“Không phải ngươi nói rồi sao? Không phải thế hệ trước, không người là đối

thủ của ta.”

Diệp Vũ thản nhiên nói.

“Nhưng mà ta không phải thế hệ trước sao?”

“Ngươi là thế hệ trước?”

“Có lẽ tông chủ của Thánh Địa nhà ngươi gọi sư tôn nhà ta là tiền bối, cho nên

ta và tông chủ của Thánh Địa nhà ngươi cùng bối phận!”

Lúc này Diệp Vũ im lặng.

Có chuyện như vậy sao?

Không!

Tính theo sư tôn nhà hắn ta, là vãn bối của tông chủ Thánh Địa nhà hắn ta.

Như vậy tính ra, hắn ta còn dưới nữa?

Diệp Vũ có chút phát điên, nhìn Tô Càn Nguyên đầu trọc trước mặt, rất muốn

nắm đầu trọc của đối phương ma sát trên đất.

“Cho nên, ngươi muốn như thế nào?”

Hơi thở của Diệp Vũ trầm trọng hơn.

“Ngươi hẳn là nên gọi ta một tiếng tiền bối?”

Tô Càn Nguyên vô cùng nghiêm túc nói.

Rầm…

Một tiếng xé gió rất mạnh vang lên.

Diệp Vũ không nhịn nổi nữa, hắn ta ra tay, bóng dáng giống như hóa thành lưu

quang, nhanh chóng tấn công Tô Càn Nguyên.

Bên kia, Tô Càn Nguyên nhìn Diệp Vũ xông tới.

Trong đầu xuất hiện một câu theo bản năng.

Hắn ta nổi nóng hắn ta nổi nóng…

Nghĩ thì nghĩ.

Động tác của Tô Càn Nguyên cũng không chậm, hắn ta quay người nghênh đón

Diệp Vũ.

Địa Sát khủng bố từ mặt ngoài làn da hắn ta tràn ngập ra, bay ra bốn phía.

Dám tới gần người hắn ta đánh…

Đại sư huynh cũng không dám!

Diệp Vũ này, thật can đảm!

Tô Càn Nguyên nhìn hai bên không ngừng kéo gần khoảng cách, trong mắt hiện

lên tàn khốc, năm ngón tay hắn ta nắm chặt thành quyền, một quyền đánh về

phía Diệp Vũ.

Hai bên chạm nhau.

Rầm một tiếng thật to.

Vô số nham thạch xung quanh dập nát, uy thế khủng bố chấn đắc không gian bí

cảnh run nhè nhẹ.

Ngay sau đó, cả cơ thể Diệp Vũ bay ngược ra ngoài.

Tô Càn Nguyên vẫn đứng tại chỗ như cũ.

“Thể chất của người này, không tầm thường.”

Tô Càn Nguyên híp mắt, cúi đầu nhìn thoáng qua quả đấm của mình.

Vừa rồi hắn ta đánh với Diệp Vũ một cái, vậy mà hắn ta cảm thấy quả đấm của

mình giống như đánh lên sắt thép cứng rắn, khiến hắn ta vô cùng ngạc nhiên.

Không ngờ tới đi tiên đạo tầm thường, vậy mà cơ thể cứng như vậy.

Điều này khiến Tô Càn Nguyên lập tức xác định được.

Diệp Vũ này, thể chất tuyệt đối không tầm thường.

Bên kia.

Diệp Vũ bay ra ngoài vận chuyển pháp lực, đánh tan dư lực, ổn định cơ thể, có

chút chật vật không chịu nổi đứng trong không trung.

Hắn ta cúi đầu nhìn Tô Càn Nguyên, trong mắt có kinh hãi.

“Vậy mà cơ thể ngươi cường đại như vậy…”

Diệp Vũ nhìn bàn tay hơi run rẩy của mình, giọng nói vô cùng kinh hãi.
Bình Luận (0)
Comment