Nếu bọn họ nói muốn làm quen nhau một lát, vậy chắc chắn phải làm xong mới
được.
Một đệ tử của Minh Tiên Thánh Tông dẫn đầu đứng ra, trên gương mặt trắng
xanh lộ ra nụ cười vô lực.
“Vậy tại hạ nói trước đi, tại hạ là Diệp Chung đệ tử thân truyền thứ sáu của tông
chủ Minh Tiên Thánh Tông một trong những tông môn ẩn thế Trung Châu!”
Đệ tử này cười gượng nói.
Có đệ tử này mở đầu.
Những người khác chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ra.
“Tại hạ là Diệp Cừu một trong những đệ tử thân truyền của điện chủ Vạn Hồn
Điện!”
“Bần đạo là Diệp Cố đệ tử quan môn của tông chủ Trấn Thiên Tông!”
“Ta là Diệp Bi đại sư huynh của Thánh Địa Vạn Kính!”
“Ta là…”
Cả đám đều đứng ra, nói đơn giản tên của mình.
Sau khi nghe xong tên của mọi người.
Những người khác đều không cảm nhận được gì.
Trái lại Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết, sắc mặt trở nên vô
cùng kỳ lạ.
“Đại sư huynh, người trong tộc huynh đấu đại loạn à.”
Trương Hàn nhìn về phía Diệp Lạc, vẻ mặt kỳ lạ truyền âm nói.
Mọi người ở đây đều họ Diệp.
Nói như vậy.
Ở nơi này ngoại trừ hắn ta, cùng với Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết ra,
tất cả đều họ Diệp.
Sao Thiên Kiêu họ Diệp nhiều như thế?
Có phải họ Diệp rất trâu bò hay không?
Trương Hàn nghĩ như vậy.
Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết tuy không mở miệng, nhưng vẻ mặt rõ
ràng là muốn châm chọc điểm này.
“Cái gì mà người trong họ đấu đại loạn, trùng hợp, đều là trùng hợp.”
Diệp Lạc lắc đầu, truyền âm nói.
“Đại sư huynh, huynh nói những lời này, chính huynh tin sao…”
Trương Hàn hỏi ngược một câu.
“Được rồi, đừng nói nữa, loại mấy bọn họ trước đã, nếu đệ muốn sửa họ, đương
nhiên ta không có ý kiến.”
Diệp Lạc xua tay, ý bảo loại những người này trước đã.
“Được rồi, loại những người này trước, nhưng mà… Nếu đều là người trong họ
đại sư huynh, không bằng do đại sư huynh tự tay giải quyết bọn họ, chúng ta
không nhúng tay vào.”
Bỗng nhiên Trương Hàn truyền âm nói.
Những lời này vừa nói ra.
Diệp Lạc ngẩn người.
Bởi vì là người trong họ, cho nên để chính hắn ta tự tay giải quyết?
Diệp Lạc cúi đầu nhìn mấy người kia, đánh giá một lát, với thực lực của hắn ta,
hẳn là đủ đánh bại mấy người này.
Nếu là như vậy, vậy trái lại có thể.
“Được, nhưng mà tứ sư muội, bàn cờ này muội cần tiếp tục duy trì, chuyện khác
các muội không cần nhúng tay.”
Diệp Lạc nói như vậy.
“Được, đại sư huynh ta giúp huynh duy trì dùng bàn cờ áp chế.”
Đạm Đài Lạc Tuyết đứng giữa không trung nhẹ giọng nói.
“Vậy thì làm phiền sư muội.”
Diệp Lạc nói một câu.
Sau khi nói xong.
Hắn ta xoay người rơi lên mặt đất, ngẩng đầu nhìn mấy người còn sót lại trước
mặt, mở miệng nói.
“Tại hạ là Diệp Lạc đại sư huynh của Vô Đạo Tông, bên trên là sư đệ sư muội
của tại hạ, không giới thiệu tỉ mỉ nữa, được rồi, chư vị, nghỉ ngơi cũng nghỉ
ngơi đủ rồi, nên phân thắng bại thôi.”
“Yên tâm, kế tiếp chỉ có mình ta ra tay, sư đệ sư muội của tại hạ sẽ không ra
tay.”
Hai tay của Diệp Lạc để sau lưng, thản nhiên nhìn mấy người kia.
Nghe thấy những lời này.
Mấy người còn lại ở đây không khỏi ngẩn người.
Ý này chính là…
Mình Diệp Lạc đấu với mấy người bọn họ?
Như vậy cũng quá cuồng vọng rồi…
Tốt xấu gì bọn họ cũng là Thiên Kiêu.
Vậy mà muốn bọn họ cùng tiến lên.
Chuyện này không phải đồng nghĩa với việc nhục nhã bọn họ sao?
“Cùng tiến lên!”
Một người trong đó đứng ra, lạnh giọng nói.
Tuy cảm thấy vô cùng xấu hổ…
Nhưng không có biện pháp.
Trạng thái của mỗi bọn họ đều không được tốt.
Nếu không liên thủ đánh bại Diệp Lạc trước, bọn họ căn bản không có một chút
cơ hội.
Mấy người khác cũng hiểu rõ đạo lý này.
Cả đám rót chút pháp lực duy nhất vào trong linh bảo, muốn múa may về phía
Diệp Lạc.
Diệp Lạc đối mặt với rất nhiều công kích, cũng không có bất cứ bối rối gì.
Hắn ta không có linh bảo gì, cũng không thể vận dụng bất cứ pháp thuật gì.
Chỉ thấy hai tay hắn ta tạo thành kiếm chỉ, đột nhiên ngước đầu lên chém, ấn ký
kim sắc chỗ trán lóe lên hào quang, giống như đang hưởng ứng cái chém này.
“Đây là kiếm thuật ban đầu của ta, cũng là sư tôn khiến ta ngộ đạo, lúc ban đầu
ngộ ra, kiếm này, trảm tâm không trảm người…”
Diệp Lạc nhỏ giọng nỉ non một câu.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn lại.
Phát hiện người trên đầu đã yên tĩnh trở lại, cho dù là đệ tử của tông môn ẩn thế
Trung Châu, hay là đệ tử của Thánh Địa, hoặc là Trương Hàn và Đạm Đài Lạc
Tuyết đều im lặng, đôi mắt vô thần, đờ đẫn đứng đó.
Chỉ riêng Tô Càn Nguyên đứng đó sờ đầu trọc, còn có chút hoang mang người
xung quanh bị làm sao.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Khóe miệng Diệp Lạc hơi giật giật.
Nghĩ một lát, hắn ta lập tức hiểu rõ xảy ra chuyện gì.
Lão tam này vẫn luôn không có linh hồn.
Loại chiêu thức này không có tác dụng với hắn ta…
Thậm chí người ta đều không cảm thụ được loại này.
Không có linh hồn tương đương miễn dịch với rất nhiều công kích, cơ thể lão
tam này lại đủ cường đại, người khác vẫn luôn không đánh được, quan trọng là
sức chiến đấu của lão tam này còn rất mạnh, bắt được một cái, một quyền đánh
bại.
Ngoại trừ tốc độ chậm ra, lão tam này thực sự có chút khó giải quyết…