Hùng tâm tráng chí của lão ta, đã sớm bị phong ấn trong năm tháng vô tận tiêu
phí hầu như không còn.
“Đạo hữu, ta không làm được đứng lên một lần nữa.”
Bạch Trạch lắc đầu.
“Chuyện này có gì không làm được, ta gặp nhiều cửa ải khó khăn hơn ngươi
nhiều, không phải ta vẫn đứng lên được sao?”
Sở Duyên nhẹ giọng nói.
Cảnh giới của hắn không ngừng giảm xuống.
Bắt đầu từ Nguyên Anh đến Trúc Cơ hiện giờ, hắn có nói gì đâu.
Chậc chậc, người trẻ tuổi hiện giờ ấy à, ồ… Không đúng, lão già hiện giờ ấy à.
Thực sự quá dễ dàng từ bỏ.
Không được tốt lắm.
“Khác biệt.”
Bạch Trạch vẫn lắc đầu như cũ.
“Ta cũng không biết nên nói thế nào, nhưng mà bây giờ ta còn có việc, phải đi
trước, tự ngươi suy nghĩ cẩn thận đi.”
Sở Duyên không rảnh tiếp tục dây dưa ở đây, vừa rồi Ngao Ngự đột nhiên ngã
xuống, hiện giờ không biết thế nào, hắn phải mau chân tới xem mới được.
“Đạo hữu, đợi một lát…”
Bạch Trạch lại gọi tên Sở Duyên.
“Còn chuyện gì sao?”
Sở Duyên có chút không kiên nhẫn rồi.
“Chuyện đó… Đạo hữu, ta có thể rời đi theo ngươi không?”
Bạch Trạch trầm tư một lát, mở miệng nói.
Lão ta không hiểu rõ về thời đại mới này lắm.
Còn bị Thiên Địa áp chế.
Muốn bình yên vô sự đi giải thời đại mới này, lão ta cảm thấy nên đi theo vị họ
Sở này thì hơn.
Ít nhất đi theo vị này, lão ta có thể yên tâm.
Cùng là người thời đại trước đây, ở trong thời đại mới này, không khác khái
niệm tha hương dị quốc.
“Ngươi cùng rời đi theo ta sao? Ta phải đến Đông Châu, ngươi cũng muốn đi
cùng ta à?”
Sở Duyên sửng sốt một lát, hắn không muốn mưu đồ bảo vật trên người người
này, người này còn muốn đưa tới tận cửa cho hắn?
“Đông Châu? Có thể, đi đâu cũng được hết.”
Bạch Trạch trực tiếp mở miệng đồng ý.
“Vậy được rồi, ngươi đi theo ta đi.”
Sở Duyên bất đắc dĩ thở dài, đây là tặng đồ cho hắn mà, hắn đều đã không cần,
nhưng người này đều như đưa bảo vật tới tận mặt hắn.
Như vậy không nhận không thể được.
Thôi bỏ đi.
Một khi đã như vậy, vậy sau đó tìm cơ hội lấy bảo vật đi, sau đó che chở người
này.
Ít nhất khiến người này bình an trải qua tuổi già.
“Vậy thì làm phiền đạo hữu rồi.”
Bạch Trạch nghe thấy thế, lộ ra tươi cười, gật đầu nói.
“Đi thôi, đi thôi.”
Sở Duyên xua tay áo, ý bảo Bạch Trạch cùng rời đi theo hắn.
Sau khi nói xong, hắn cất bước đi ra ngoài khu rừng rậm.
Bạch Trạch thấy thế, vội vàng đuổi theo Sở Duyên.
Hai người một đường đi ra khỏi khu rừng rậm.
Đám Diệp Lạc đã dẫn theo Ngao Ngự đợi Sở Duyên.
Khi thấy Sở Duyên dẫn Bạch Trạch đi ra xong, đám Diệp Lạc ngẩn người,
không biết vì sao sư tôn nhà mình dẫn theo lão giả kỳ lạ này trở về.
Không đợi đám Diệp Lạc đặt câu hỏi.
Ngao Ngự đã chạy tới trước mặt Sở Duyên, vẻ mặt sợ hãi.
“Tông chủ! Chuyện này… Chuyện này, ta thực sự không biết sao lại thế này.”
“Thực sự không phải là ta cố ý, tông chủ…”
Ngao Ngự có chút nói năng lộn xộn, sợ Sở Duyên trách hắn ta.
“Được rồi, không có chuyện gì, biết không phải lỗi của ngươi.”
Sở Duyên vỗ Ngao Ngự, sợ Ngao Ngự kích động quá mức ngất đi, hắn còn cần
đối phương đưa hắn về Đông Châu nữa.
“Đa tạ tông chủ!”
Ngao Ngự nhẹ nhàng thở ra.
Ngay sau đó, hắn ta lập tức biến thành một con Thương Long to.
Đám Sở Duyên nhao nhao đi lên đầu rồng.
Bạch Trạch cũng đi theo, im lặng đứng sau Sở Duyên, không nói một lời.
Đám Diệp Lạc liếc mắt nhìn Bạch Trạch theo sau sư tôn nhà mình, không biết
nên nói gì, cả đám chỉ có thể đứng phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch
Trạch.
Muốn nhìn thấu Bạch Trạch biến thành lão giả này, rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng cho dù bọn họ nhìn kiểu gì, đều không nhìn thấu lão giả này.
Giống như toàn thân lão giả này có một tầng sương mù bao phủ…
Bọn họ biết, lão giả này không đơn giản.
Tô Hề đứng phía sau cùng đầu rồng nắm Hải Tinh trong tay, ánh mắt nhìn chằm
chằm sư tôn nhà mình còn có rất nhiều đồng môn…
Trong khu vực Trung Châu.
Trong vùng rừng rậm chỗ Bạch Trạch từng ở.
Khi đám Sở Duyên đã rời đi năm ngày.
Một đám người mặc áo bào trắng đi tới bên cạnh rừng rậm.
Khí tức của đám người này đều vô cùng cường đại.
Đám người này yếu nhất cũng là cảnh giới Hóa Thần, mặc một bộ đồ trắng, chỗ
ngực trái mỗi kiện áo bào trắng đều khắc một phù văn kỳ lạ.
Đám người này đi tới bên cạnh rừng rậm.
Người mặc áo bào trắng cầm đầu đi tới bên cạnh rừng rậm, bàn tay vươn từ
trong áo bào ra, cảm nhận không khí nơi này.
“Khí tức ở nơi này không bình thường, lấy máy thăm dò ra đây.”
Người mặc áo bào trắng cầm đầu vẫy tay với người phía sau.
Lúc này, một người mặc áo bào trắng khác đi từ trong đám người ra, trong tay
nâng một quả cầu thủy tinh.
Người cầm đầu kia nhận lấy quả cầu thủy tinh, vươn tay đánh phù văn vào
trong quả cầu thủy tinh.
Phù văn biến mất vào trong quả cầu thủy tinh.
Nhất thời, quả cầu thủy tinh tách ra từng sợi tơ màu trắng.
Những sợi tơ này quơ ở giữa không trung, giống như đang bắt giữ thứ gì đó.