Sau khi làm xong mọi chuyện, điện chủ của Vạn Hồn Điện mới mang theo máy
thăm dò vào mật thất, bày ra một đạo cấm chế xong thì lấy máy thăm dò ra.
Chỉ thấy điện chủ của Vạn Hồn Điện dẫn một chút pháp lực lưu lại trong máy
thăm dò tới trong một dụng cụ khác dạng côn.
Dụng cụ này chính là dụng cụ kiểm tra đo lường niên đại của pháp lực.
Điện chủ của Vạn Hồn Điện dẫn chút pháp lực lưu lại kia tới trong dụng cụ, ánh
mắt nhìn chằm chằm dụng cụ này.
“Dụng cụ này là đại điện chủ đời trước lưu lại, nghe nói lục sắc là pháp lực cấp
bậc ngàn năm, lam sắc là vạn năm, hồng sắc là mười vạn năm, huyết hồng sắc
là trăm vạn năm, kim sắc là ngàn vạn năm, không biết tông chủ của Vô Đạo
Tông có pháp lực cấp bậc gì.”
“Với niên đại của pháp lực, có thể phỏng đoán tông chủ của Vô Đạo Tông tồn
tại đã bao lâu, thứ này có tác dụng giải đáp về Vô Đạo Tông…”
Điện chủ của Vạn Hồn Điện còn chưa kịp nói xong.
Bỗng nhiên đôi mắt trợn to.
Chỉ thấy trước mắt lão ta, bỗng nhiên dụng cụ dạng côn nở rộ ra quang mang đủ
màu sắc, một lát màu lục, một lát màu lam, một lát lại hồng kim luân phiên.
Chuyện này…
Đây là tình huống gì thế?
Điện chủ của Vạn Hồn Điện sững sờ.
Bùm!
Ngay sau đó, dụng cụ này phát ra tiếng vang rất to, nổ mạnh ra.
Điện chủ của Vạn Hồn Điện đều bị chấn động này ép lùi về sau mấy bước, đôi
mắt ngây ngốc nhìn trước mặt.
Mẹ nó người nào nói với lão ta, Vô Đạo Tông truyền thừa 300 vạn năm?
300 vạn năm, có thể làm nổ dụng cụ có thể kiểm tra đo lường ngàn vạn năm của
lão ta ư?
Trong đầu điện chủ của Vạn Hồn Điện cảm thấy vô cùng hỗn loạn…
Trong khu vực Đông Châu.
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Khi Ngao Ngự dẫn đám người Vô Đạo Tông tiến vào địa phận của tông môn.
Sở Duyên ngồi trên đầu rồng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiến vào Vô Đạo Tông, hắn an tâm.
Bảo vật trong ngực đều đã cầm vững, tuyệt đối không có người có thể đoạt đi
mất.
Vẫn là ở địa phận của mình tốt nhất.
Ở Trung Châu đều không có cảm giác an toàn.
Sợ bị vạch trần thân phận, đến lúc đó sẽ không trở về được.
Nhưng mà nói đi nói lại.
Ở Đông Châu hình như hắn cũng không tính quá an toàn.
Hắn giả thành thân phận tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu, khoác lác
trước mặt nhiều lão đại như vậy.
Đệ tử nhà mình còn lấy tên tuổi tông môn ẩn thế Đông Châu đoạt hạng nhất, đổi
thành hắn thực sự là tông môn ẩn thế Đông Châu, chỉ sợ mấy phút sau đã tìm
tới cửa.
Nghĩ như vậy, Sở Duyên không nhịn được rùng mình một cái.
Chuyện này không được, hang ổ của hắn ở đây, chạy kiểu gì cũng không thoát.
Chỉ có thể cố gắng dạy đồ đệ thành phế vật, sớm ngày mạnh dần, đến lúc đó cho
dù tông môn ẩn thế Đông Châu thật tới cửa cũng vô dụng.
Chỉ cần hắn vô địch, hắn có thể đánh vị tông chủ của tông môn ẩn thế Đông
Châu thật kia quỳ trên đất gọi phụ thân.
Không sai, chuyện quan trọng hiện giờ, vẫn là dạy đệ tử thành phế vật.
Trong sơn môn của Vô Đạo Tông.
Sở Duyên quay đầu nhìn Tô Hề ở phía sau cùng đội ngũ, trong mắt có ý nghĩ.
“Được rồi, đã quay về tông, vậy thì ai bận việc nấy đi thôi, Hề Nhi ngươi đi
theo ta, Lạc Nhi ngươi xem rồi làm, có thể ở trong tông đi dạo, muốn xuống núi
cũng được, những người khác, các ngươi tự mình nhìn rồi làm.”
“Chuyện đó, Bạch Chập đạo hữu, ngươi đến khu cư trú của đệ tử, chọn một tòa
cung điện tiến hành cư trú đi.”
Sở Duyên nhẹ nhàng bâng quơ dặn dò mọi người.
Hắn nói xong, thì chẳng muốn liếc mắt nhìn mọi người một cái, cất bước đi về
phía quảng trường đại điện Vô Đạo Tông.
Tô Hề rụt rè nhìn thoáng qua mấy đồng môn.
“Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ sư tỷ, ta đi trước đây.”
Tô Hề nói một câu với các đồng môn theo thứ tự, sau đó cúi người thi lễ với
Bạch Trạch.
Lúc này mới chạy chậm đuổi theo Sở Duyên.
Bóng dáng Sở Duyên và Tô Hề chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Bạch Trạch vốn đang định rời đi.
Nhưng lão ta mới nâng bước, thì đột nhiên dừng lại.
Lão ta giống như nhận ra được gì đó, quay đầu nhìn về phía đám Diệp Lạc.
Đám Diệp Lạc cũng đang nhìn lão ta.
Tầm mắt hai bên chạm nhau.
Trên gương mặt già nua của Bạch Trạch xuất hiện nụ cười.
Nhìn về phía đám Diệp Lạc, ánh mắt xuất hiện hài lòng.
Lúc này, lão ta giống như tiền bối đi qua năm tháng vô tận đang thưởng thức
vãn bối.
Đám Diệp Lạc nhìn thẳng vào mắt Bạch Trạch, trong lòng đều có chút không
thoải mái.
Tuy sư tôn nhà mình tương xứng cùng cấp với lão giả trước mắt.
Nhưng không có nghĩa là bọn họ phải gọi người này là tiền bối.
“Mấy vị tiểu hữu có chuyện gì sao?”
Bạch Trạch cười hì hì nói xong, hoàn toàn không có bất cứ khí thế của cường
giả gì.