“Cái gì? Tiền bối ngươi giống như sư tôn ta, đều bị Thiên Địa bài xích sao?”
Trương Hàn đi ra, trợn to hai mắt hỏi.
“Đúng vậy, chẳng lẽ các ngươi không phát hiện, cảnh giới của Sở đạo hữu chỉ
có cảnh giới Trúc Cơ?”
Bạch Trạch đáp một câu.
“Chuyện này… Cảnh giới của sư tôn hạ xuống, không phải vì sắp phi thăng, trở
về nguyên trạng sao?”
Lúc này Tô Càn Nguyên trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ tu luyện tới cuối cùng, không phải trở về nguyên trạng, cảnh giới trở
lại cảnh giới Luyện Khí, càng tu càng giảm xuống.
Nghĩ tới ngày đó hắn ta vì cảm thấy tu luyện tới cực hạn, là cần đánh vỡ
Nguyên Thần, cảnh giới hạ xuống trở về nguyên trạng mới có thể phi thăng.
Sau đó hắn ta đã làm như vậy.
Sau đó là một loạt chuyện hỏng bét.
Tuy hắn ta thành công bái nhập Vô Đạo Tông, nhưng điều này cũng khiến đỉnh
đầu hắn ta trở nên xanh mượt.
“Trở về nguyên trạng? Trở về nguyên trạng là cảnh giới càng tu càng giảm ư?
Trở về nguyên trạng là cảnh giới huyền diệu, thiên nhân hợp nhất, trở về
nguyên trạng nhà ai thì cảnh giới càng tu càng giảm? Chẳng lẽ còn có kẻ ngốc
vì trở về nguyên trạng, có thể đánh cảnh giới của mình giảm xuống.”
Giọng nói của Bạch Trạch có chút kỳ lạ nói.
Tô Càn Nguyên: “…”
Trẻ trâu là ta đấy.
Trương Hàn không có tâm tư nhìn tam sư đệ nhà mình.
Hắn ta nhìn Bạch Trạch, vô cùng nghiêm túc hỏi.
“Vậy tiền bối, cho nên nói, sư tôn bọn ta không phải sắp phi thăng?”
Trương Hàn có chút hoang mang.
Không phải nói, hắn ta sắp thành tông chủ của Vô Đạo Tông sao?
Bây giờ lại như vậy.
Thực ra sư tôn nhà hắn ta chỉ là cảnh giới bị Thiên Địa áp chế, không phải trở
về nguyên trạng gì đó sao?
Trở về nguyên trạng đều là tự bọn họ mơ mộng ra?
“Chuyện này không thể nói chính xác.”
Bạch Trạch bày tỏ mình cũng không biết, lão ta không đoán được vị kia có năng
lực như thế nào, cũng không biết rốt cuộc vị kia biết rõ bao nhiêu về thời đại
mới và thời đại trước đây.
“Như vậy Bạch Trạch tiền bối, sư tôn từng nói với bọn ta về sự tồn tại của Vu
Tộc và Cộng Công, xin hỏi ngươi biết hay không?”
Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng hỏi.
Những lời này vừa nói ra.
Đồng tử kim sắc của Bạch Trạch hơi co rút lại, giống như nhớ lại chuyện cũ.
Lão ta hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc.
“Đương nhiên biết rõ, Cộng Công xuất thân từ Vu Tộc, chính là một trong
những bá chủ thời đại bọn ta, lúc ấy không hỗn loạn như thời đại của các ngươi
hiện giờ.”
“Thời đại này của các ngươi, con kiến gì đó đều có thể triệu tập mấy người khai
sơn lập phái, trước đây lập phái là lập đạo chính thống, điều kiện vô cùng phức
tạp.”
Bạch Trạch híp mắt, mở miệng nói.
Lão ta một đường từ Trung Châu trở về Đông Châu, cũng chứng kiến không ít
về thời đại mới.
Đối với những tông môn bỏ đi này, vô cùng khinh thường.
“Vậy tiền bối, chuyện Cộng Công phẫn nộ va chạm Bất Chu Sơn, ngươi từng
biết không? Nếu biết, có thể nói cho bọn ta nghe một chút không?”
Đôi mắt Đạm Đài Lạc Tuyết sáng lên, vội vàng mở miệng hỏi.
“Cộng Công phẫn nộ va chạm Bất Chu Sơn? Đây là sư tôn các ngươi nói với
các ngươi đúng không?”
Bạch Trạch hơi bất đắc dĩ nói.
“Đúng vậy, chẳng qua sư tôn không nói cụ thể.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
“Cho nên các ngươi hỏi ta sao? Hay là thôi đi, sư tôn các ngươi đã không muốn
nói, ta cũng không nói nữa, tóm lại Bất Chu Sơn là Thiên Trụ trong quá khứ,
một vị vô thượng xương sống biến thành Thiên Trụ, chống đỡ giữa Thiên Địa gì
đó.”
Bạch Trạch chậm rãi mở miệng nói.
Sau khi nói xong.
Lão ta giống như không muốn nói gì thêm, đứng dậy đi tới sơn môn của Vô
Đạo Tông.
Bạch Trạch vừa đi, vừa nhìn sơn đạo của Vô Đạo Tông.
Tình cờ thấy được có lá rụng, lão ta sẽ bày ra thứ gì đó như chổi, quét lá rụng
đi, bóng dáng có vẻ khom xuống.
Đám Diệp Lạc đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Bạch Trạch rời đi, đều rơi vào im
lặng.
Không biết là vì Bất Chu Sơn là Thiên Trụ mà im lặng, hay là im lặng vì hóa ra
sư tôn nhà mình không phải sắp phi thăng.
“Được rồi, những bí văn Viễn Cổ này, chúng ta nghe một lát thì được, đừng quá
mức nghiêm túc.”
“Còn chuyện liên quan tới sư tôn bị Thiên Địa áp chế bài xích, chúng ta thân là
đệ tử của sư tôn, lúc trước không biết còn chưa tính, bây giờ biết rõ, đương
nhiên phải có động tác, cố gắng tìm kiếm biện pháp xem giải quyết được
chuyện này hay không.”
Diệp Lạc đứng ra, nhẹ giọng nói.
Ba người khác nghe thấy thế, nhao nhao gật đầu phụ họa, cảm thấy lời Diệp Lạc
nói có đạo lý.
“Được rồi, tam sư đệ, tứ sư muội, hai ngươi về tông trước đi, nhị sư đệ, đệ đi
theo ta một chuyến.”
Diệp Lạc cảm thấy bây giờ cần nói chuyện với Trương Hàn rồi.
Hắn ta không ngờ tới, lão nhị này càng lún càng sâu.
Thực sự cảm thấy mình là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông.
Hắn ta sợ đến lúc đó lão nhị tự mình phát hiện, sẽ bị kích thích choáng váng.
Cho nên hắn ta cảm thấy, hắn ta nên nói chuyện với lão nhị…