Trong lòng hắn ta chỉ có từng đợt chua xót đang quay cuồng.
Còn có mê mang đối với tương lai của hắn ta.
Hóa ra, hắn ta không phải là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông…
Mọi chuyện lúc trước, đều là hắn ta mơ mộng ra.
Vớ vẩn…
Quả thực là vớ vẩn…
Tuy cảm thấy chua xót, nhưng Trương Hàn chưa bao giờ dâng lên bất cứ bất
mãn gì đối với sư tôn nhà mình.
Giống như Diệp Lạc lúc trước.
Hắn ta cũng hiểu rõ, nếu như không có sư tôn, thì không có hắn ta hôm nay.
Huống hồ, mọi chuyện là hắn ta tự mình mơ mộng ra.
Sư tôn chưa bao giờ tự mình mở miệng.
Muốn trách thì chỉ có thể trách chính hắn ta luôn mơ mộng.
Chẳng qua hắn ta có chút mê mang.
Mê mang sau này hắn ta nên đi đâu.
“Đại sư huynh, huynh nói xem… Ta không phải là tông chủ tương lai của Vô
Đạo Tông, vậy sau này ta có thể đi đâu?”
Trương Hàn mê mang hỏi.
“Xuống núi mở Thánh Địa tu luyện.”
Diệp Lạc trợn trừng mắt nói.
“Mở Thánh Địa tu luyện?”
Gương mặt Trương Hàn đột nhiên thay đổi.
Nhớ mang máng, lúc trước hắn ta bài xích mở Thánh Địa tu luyện cỡ nào.
Lúc trước Thánh Địa tu luyện bên Vân Châu cầu xin hắn ta làm tông chủ của
Thánh Địa, hắn ta không chịu đồng ý, chẳng lẽ đây là báo ứng?
“Làm sao vậy? Mở Thánh Địa tu luyện không mất mặt, với danh tiếng, thực lực
của đệ hiện giờ, cộng thêm là đệ tử của Vô Đạo Tông, muốn mở Thánh Địa tu
luyện một phương quá đơn giản. Cho dù đến Trung Châu, đám người đó đều
phải nể mặt đệ.”
Diệp Lạc mở miệng nói.
“Ừm, đại sư huynh ta đã biết, mở Thánh Địa thực ra là lựa chọn duy nhất rồi…”
Trương Hàn gật đầu, bày tỏ mình đã rõ.
Nhưng tâm tư của hắn ta hơi hỗn loạn.
Bất ngờ nhận được tin, nói cho hắn ta, hắn ta không phải tông chủ tương lai của
Vô Đạo Tông, thực sự khiến hắn ta ăn không tiêu.
“Đệ có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.”
Diệp Lạc thấy thế, hài lòng gật đầu.
“Ừm, đại sư huynh hẳn là không còn chuyện gì nữa đúng không? Vậy ta về
tông trước đây, ta còn phải đi tìm tam sư đệ nữa.”
Trương Hàn mở miệng nói.
“Đệ tìm tam sư đệ làm gì?”
Trong lòng Diệp Lạc đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt lắm.
“Tìm tam sư đệ so tài.”
Trương Hàn vừa mới nói xong, cơ thể bay nhanh vào trong tông.
Diệp Lạc nhìn bóng lưng Trương Hàn rời đi, sắc mặt trở nên kỳ lạ.
Lão nhị này là tức giận, cho nên tìm lão tam phát tiết đúng không?
Về phần tại sao không tìm tứ sư muội.
Trái lại Diệp Lạc có thể lý giải được một chút.
Thứ nhất là thực lực của tứ sư muội không tầm thường.
Thứ hai là tứ sư muội là con gái, nhân cơ hội trả thù không được tốt lắm.
Cho nên đi tìm lão tam?
Có lẽ Tô Càn Nguyên rất “cảm tạ” hạ cố này của lão nhị.
Diệp Lạc lắc đầu, cũng bay trở về trong tông, chuẩn bị đến điện Truyền Pháp,
ghi chép lại tất cả những chuyện mình trải qua, cùng với toàn bộ đạo pháp của
mình lại trước…
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Trong đại điện tông chủ.
Tô Hề đứng trong điện.
Sở Duyên lẳng lặng ngồi trên ngai vàng tông chủ.
Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc…
Hình như ngày xưa đệ tử đi ra khỏi đại điện này đều đã thành tài…
Ngày xưa hắn cũng ở trong đại điện này lừa gạt đệ tử…
Đôi mắt Sở Duyên lóe sáng.
Nghiễm nhiên là đã có bóng ma.
Hắn đang sợ hãi, Tô Hề này có thể cũng đâm sau lưng hắn hay không?
Mà khi hắn nhìn thấy Tô Hề hơi rụt rè, nhất thời lại nhẹ nhàng thở ra, tất cả sợ
hãi không an toàn đều biến mất.
Đệ tử này ngốc như vậy.
Còn dùng món đồ chơi là tượng gỗ tu đạo.
Đệ tử như vậy, cũng có thể thành tài, vậy hắn có thể đứng chổng ngược nuốt
tượng gỗ, một hơi nuốt sạch.
Hơn nữa…
Đệ tử ngốc như vậy còn có thể thành tài, vậy hắn là cái gì? Vì sao hắn không
thành tài được? Chẳng lẽ hắn còn có thể là phế vật vạn cổ sao.
Nghĩ tới đây, Sở Duyên an tâm.
“Hề Nhi.”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng.
Giọng nói vang vọng trong đại điện.
“Sư, sư tôn, đệ tử ở đây.”
Tô Hề vội vàng hành lễ, nói.
“Trong khoảng thời gian này, con có thể ngộ ra cái gì?”
Sở Duyên cúi đầu nhìn đệ tử của hắn, dò hỏi.
“Chuyện này… Sư tôn, đệ tử ngu dốt, vẫn chưa ngộ ra được gì.”
Gương mặt Tô Hề đỏ lên, vô cùng xấu hổ nói.
Nàng không ngộ được gì, chỉ cảm thấy Hải Tinh trên tay mơ hồ vẫn luôn truyền
tin gì đó cho nàng, nhưng nàng căn bản không rõ Hải Tinh có ý gì.
Đúng là xem như không ngộ được gì.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên càng nhẹ nhàng thở ra.
Lần này ổn định, ổn định rồi.
Đệ tử này tuyệt đối sẽ ổn định.
Jesus đến đây, cũng không thể khiến đệ tử này thành tài.
Hắn có thể suy xét chuyện thu nhận đệ tử tiếp theo.
Nhưng mà vẫn phải nhanh chóng lừa gạt đệ tử này là chính.
“Hề Nhi, ngươi không ngộ được gì sao? Thực sự không ngộ được gì à?”
Sở Duyên nhẹ giọng hỏi.
“Dạ…”
Tô Hề đều đã không dám nói tiếp, cúi đầu, âm thanh như muỗi kêu.