Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 367

“Dạ, sư tỷ, ta đã hiểu, lát nữa sẽ đến điện Truyền Pháp nhìn xem.”

Tô Hề nghe thấy thế, bày tỏ mình đã rõ.

“Ừm, hiểu rõ thì tốt, nếu còn vấn đề gì, có thể trực tiếp tới tẩm điện tìm ta.”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ nhàng sờ đầu Tô Hề, cười khẽ nói.

“Dạ, sư tỷ.”

Tô Hề tìm ra được manh mối, gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, giống như

hơi xấu hổ.

“Không cần phải khẩn trương như vậy, sau này rảnh rỗi cũng có thể tới tìm sư

tỷ, đừng luôn ở trong tẩm điện.”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng nói.

“Ừm, sư tỷ ta đã biết.”

Tô Hề nhút nhát gật đầu.

“Ừm, đi đi, muốn đến điện Truyền Pháp hay là đi tìm hiểu, đều có thể đi.”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ nhàng xua tay.

Nghe thấy những lời này, Tô Hề như trút được gánh nặng, sau khi gật đầu nói

một lát, thì đứng dậy rời đi, đi về phía điện Truyền Pháp.

Đạm Đài Lạc Tuyết lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng tiểu sư muội rời đi,

bất đắc dĩ lắc đầu.

Nàng luôn cảm thấy tiểu sư muội này còn có chuyện gì đó.

Mà vì chuyện này, dẫn tới tính cách rất sợ người lạ.

Cho tới bây giờ vẫn không thả ra.

Nhưng vị tiểu sư muội này không nói rõ, nàng không tiện hỏi chuyện gì…

Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.

Bên cạnh phòng bếp.

Sở Duyên đang ngồi bên cạnh bàn.

Mà ở trong phòng bếp bên cạnh, Lý Nhị Cương đang bận rộn nấu đồ ăn.

“Nhị Cương, xong chưa?”

Sở Duyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng bếp bên cạnh, dò hỏi.

Bên kia, Lý Nhị Cương vươn đầu từ trong phòng bếp ra.

“Tông chủ ngươi đợi một lát, sẽ xong ngay đây, đợi lát nữa!”

Sau khi nói xong câu này, Lý Nhị Cương mới rụt đầu trở về.

Sở Duyên thấy thế, chẳng muốn thúc giục, một tay xoa cằm, trong mắt lướt qua

suy tư.

Hắn nghiên cứu thiệp mời kia rất lâu, nhưng không nghiên cứu ra được gì.

Có điều dù ít dù nhiều hắn cũng hiểu rõ một số nội dung trong thiệp mời.

Nói là dựa vào thiệp mời này, có thể đến Thánh Địa y đạo một lần.

Thánh Địa y đạo là Y Cốc gì đó, ở bên ngoài 82 châu của đại lục Thần Hành.

Sở Duyên không biết cụ thể là ở nơi nào.

Chỉ biết rằng, đối với hắn mà nói, thiệp mời này coi như có tác dụng.

Vô Đạo Tông cần y sư nhất.

Có lẽ hắn có thể mang một người từ trong Thánh Địa y đạo gì đó này trở về.

Phải biết rằng Vô Đạo Tông có khả năng chuyên nhận đệ tử dạy thành phế vật,

phế vật thì tương đương như phàm nhân.

Chắc chắn có khả năng sinh bệnh.

Đương nhiên là cần có y sư.

Về vấn đề y sư, hắn vốn từng có suy nghĩ, muốn tuyển y sư tới đây.

Thiệp mời này coi như cho hắn cơ hội đó.

Không biết rốt cuộc Thánh Địa y đạo này ở nơi nào.

Sở Duyên đang tự hỏi, nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên hắn thấy phía xa có bóng

dáng đi tới, không khỏi sửng sốt một lát.

“Bạch Chập đạo hữu?”

Sở Duyên nhìn Bạch Trạch ở phía xa đi tới, không khỏi mở miệng nói.

“Sở đạo hữu.”

Bạch Trạch đi tới, đặt cây chổi xuống.

“Sao Bạch Chập đạo hữu lại cầm chổi? Ta đưa ngươi tới Vô Đạo Tông, không

phải để ngươi tới quét rác.”

Sở Duyên nhìn cái chổi bên cạnh, quên lúc trước mình cảm thấy Bạch Trạch có

hiểu biết, trên mặt cũng biến thành bộ dạng mất hứng.

“Không sao, ta chỉ là rảnh rỗi nên quét thôi.”

Bạch Trạch lắc đầu, cho thấy ý của mình.

“Vậy được rồi, nhưng trăm ngàn lần đừng khiến mình mệt, đúng rồi, Bạch Chập

đạo hữu, ta đã bảo đầu bếp làm mấy món, ngồi xuống cùng ăn đi.”

Sở Duyên vô cùng khách sáo nói.

“Được.”

Bạch Trạch gật đầu đồng ý, ngồi xuống đối diện Sở Duyên.

Sở Duyên ngồi đối diện vẻ mặt cứng đờ.

Vì sao không khách sáo một chút?

Trực tiếp ngồi xuống như vậy?

Thôi bỏ đi.

Cùng lắm thì ăn cùng.

Sở Duyên thở phào một hơi, không nói thêm nữa.

“Sở đạo hữu, đầu bếp này của ngươi trái lại không tệ, vậy mà cũng là tu vi Cảnh

giới Kim Đan.”

Bạch Trạch nhìn thoáng qua phòng bếp, gật đầu nói.

Dựa vào nhãn lực của lão ta, lập tức thấy được cảnh giới của Lý Nhị Cương

trong phòng bếp.

Tu vi cảnh giới Kim Đan trung kỳ.

Thời đại mới này cảnh giới Kim Đan làm đầu bếp.

Theo ý lão ta, vẫn rất không tệ.

Ít nhất cũng đủ tư cách.

“Cái gì? Ngươi nói cảnh giới Kim Đan gì cơ?”

Sở Duyên sửng sốt một lát, dò hỏi.

“Đầu bếp bên trong là cảnh giới Kim Đan.”

Bạch Trạch cảm thấy kỳ lạ lặp lại lần nữa.

Những lời này vừa nói ra, Sở Duyên sững sờ.

Lý Nhị Cương là cảnh giới Kim Đan sao?

Lúc trước không phải chỉ là cặn bã thôi ư?

Lúc này mới qua bao lâu, sao có thể biến thành cảnh giới Kim Đan.

Sở Duyên hoàn toàn quên suy nghĩ vì sao Bạch Trạch có thể nhìn thấu cảnh giới

của Lý Nhị Cương.

[Góc bán thảm – Cầu kim phiếu]
Bình Luận (0)
Comment