Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 397

Trời cũng sẽ nghiền nát ư?

Hoa Thần Y có chút hỗn loạn, hắn ta gia nhập, rốt cuộc là một tông môn như

thế nào…

“Ở trong truyền thuyết, Nữ Oa đã chém trời, y thuật đỉnh phong, chưa hẳn là

không thể y thiên!”

Sở Duyên đi vào trong điện, tay vươn từ trong ống tay áo ra, chỉ bầu trời bên

ngoài điện.

Giọng nói bình tĩnh như vậy.

Nhưng những lời nói ra lại khiến người ta kinh hãi.

Hoa Thần Y nghe thấy thế thẫn thờ, vẫn luôn ngơ ngác đứng đó.

Khoảng một lúc lâu sau, Hoa Thần Y mới lấy lại tinh thần.

“Sư tôn, y đạo nên tu hành như thế nào? Mong sư tôn truyền phương pháp tu

hành cho đệ tử!”

Hoa Thần Y trở nên nhiệt tình.

“Truyền pháp sao?”

Khóe miệng Sở Duyên hơi căng lên.

Hắn đã nói nhiều như thế, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Nên nói đều đã nói xong, bánh mì cỡ lớn đã vẽ ra, còn cần ngươi tự ngộ ra,

chẳng lẽ ngay cả chuyện này đều không rõ sao?

Huống hồ, hắn mà có phương pháp tu hành, hắn khó có khả năng lưu lạc tới

tình hình cần dạy đồ đệ thành phế vật mới tăng cảnh giới!

Thôi quên đi, vẫn nên tùy tiện lừa một chút.

Trực tiếp thoát thân rời đi.

Dù sao bánh đã vẽ xong, kéo đệ tử suy yếu này một thời gian, đợi hệ thống

kiểm tra đo lường là xong việc.

“Đồ nhi, pháp này, vi sư không thể trực tiếp truyền cho ngươi.”

Sở Duyên thở dài, lắc đầu.

“Sư tôn, vì sao vậy?”

Hoa Thần Y cảm thấy khó hiểu hỏi.

“Vi sư truyền pháp cho ngươi, luôn là pháp của vi sư, không phải pháp của

ngươi, pháp của ngươi, cần tự ngươi lĩnh ngộ, vi sư có thể làm, đó là chỉ điểm

cho ngươi, được rồi, ngươi nhìn nơi này.”

Sau khi Sở Duyên nói xong, làm bộ làm tịch đi về trước điểm không khí bên

cạnh.

Làm xong động tác này, hắn lập tức thu hồi tay về lần nữa.

“Vi sư cho ngươi chỉ điểm, chính là ở trong này, nếu như chừng nào ngươi có

thể hiểu rõ ý của sư tôn, thì chừng đó ngươi có thể nhìn thấy y chi đại đạo chân

chính!”

Sau khi Sở Duyên nói xong, xoay người dời đi, không dây dưa lằng nhằng.

Để lại Hoa Thần Y gương mặt vẫn trắng xanh lẳng lặng đứng tại chỗ như cũ.

Có chút không biết phải làm sao.

Trước mặt hắn ta có thứ gì?

Trước mặt hắn ta chỉ có cô đơn.

E rằng cỏ Lộc Tiên này không phải chỉ có hiệu quả gây ảo giác.

Đây là hiệu quả trực tiếp nhiễu loạn tầm nhìn.

Hoa Thần Y trợn to mắt, nhìn kỹ không khí trước mặt hắn ta, muốn nhìn ra

được manh mối gì đó.

Nhưng cho dù hắn ta nhìn kiểu gì, đều không nhìn ra được thứ gì, cả người cảm

thấy không khỏe.

Chẳng lẽ là vì thiên phú của hắn ta kém, cho nên không nhìn ra được thứ gì…



Trong khu vực Vân Châu.

Bên ngoài sông Ngân Thiên, một số binh tôm đang đóng quân ở đây.

Nhưng mà những binh tôm này không để ý lắm, không coi nhiệm vụ đóng quân

ở đây là quan trọng.

Chuyện này không thể trách bọn họ.

Từ khi Âm Dương Trận Tông được Trương Hàn dẫn dắt cường thế quật khởi

xong, cả Vân Châu rơi vào thời kỳ hòa bình, có rất ít thế lực nhân tộc gây

chuyện quy mô lớn với thế lực yêu tộc.

Cùng lắm là lặng lẽ ra tay sau lưng, đâu dám quang minh chính đại chống đối

Âm Dương Trận Tông hiện giờ.

Cho nên sông Ngân Giang canh phòng cũng thả lỏng hơn.

Vẫn luôn không để ý, căn bản không có người tấn công sông Ngân Thiên bọn

họ.

Đương nhiên đám binh tôm cũng thả lỏng, vừa phòng giữ, vừa nói chuyện

phiếm ngủ gật.

“Này này này, ngươi nói xem chúng ta phòng giữ như vậy, thực sự sẽ không bị

trách phạt chứ?”

“Cứ yên tâm đi, đám người trước cũng canh giữ như vậy, vẫn luôn không sao.”

“Đúng vậy, không có việc gì, lúc này đâu có người nào dám tới tấn công sông

Ngân Thiên chúng ta? Chẳng lẽ không biết Long Quân của long phủ chúng ta

có quan hệ rất thân thiết với Vô Đạo Tông sao?”

“Ngươi là chỉ Long Quân chúng ta bị tông chủ của Vô Đạo Tông đánh ư?”

“Đương nhiên không phải, ta muốn nói sâu xa hơn!”

“Ồ… Là chuyện Long Quân của chúng ta bị tông chủ của Âm Dương Trận

Tông đánh à?”

“… Ngươi thật là, sao lại nói thẳng ra như thế, không sợ bị Long Quân chém

ngươi sao?”

“Sao Long Quân có thể rảnh tới mức nghe chúng ta nói chuyện, nếu Long Quân

thực sự nghe trộm chúng ta nói chuyện, vậy ta sẽ đứng chổng ngược…”

Ngay khi binh tôm nói chuyện rất chăm chú.

Bỗng nhiên bầu trời ở sông Ngân Giang gió nổi mây phùn.

Tiếng gầm gừ chấn điếc lỗ tai vang vọng trong trời đất.

Hú hú!

Đám binh tôm nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn.

Lọt vào trong tầm mắt, là một Thương Long vô cùng to đang bay giữa tầng

mây, chỉ trong nháy mắt đã tới trên không sông Ngân Thiên.

Sau khi hàng lâm sông Ngân Thiên.

Thương Long lập tức vọt xuống, biến thành hình người.

Đúng là Ngao Ngự rời khỏi Vô Đạo Tông.

Ngao Ngự đứng giữa không trung, quan sát mấy binh tôm.

Mấy binh tôm nhìn thấy Ngao Ngự xong, nhất thời nhận ra thân phận của Ngao

Ngự, nhao nhao giữ vững tinh thần hành lễ.

“Tham kiếm cửu thập thất công tử.”

Binh tôm vội vàng mở miệng nói.
Bình Luận (0)
Comment