Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 411

Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.

Trong cung điện của Sở Duyên.

Đạm Đài Lạc Tuyết đứng cách sư tôn nhà mình không xa, trên gương mặt tuyệt

mỹ có chút kinh ngạc.

Sư tôn…

Sư tôn bảo nàng xuống núi sao?

Nghe thấy câu này.

Phản ứng đầu tiên của Đạm Đài Lạc Tuyết không phải là tông chủ gì đó.

Mà cảm thấy xuống núi quá phiền phức.

Không bằng ở yên trong cung điện chơi cờ tốt hơn.

Huống hồ xuống núi nàng không biết phải đi đâu…

Nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy phiền phức.

Nàng vốn định từ chối, nhưng ngẩng đầu nhìn sư tôn nhà mình, lại không biết

nên mở miệng như thế nào.

Cuối cùng chỉ có thể uyển chuyển hỏi.

“Sư tôn, vì sao đệ tử phải xuống núi…”

“Đệ tử cảm thấy tu hành còn chưa tới nơi tới chốn, còn muốn ở trên núi tiếp tục

tu hành.”

Trạch nữ Đạm Đài Lạc Tuyết bày tỏ không vừa ý xuống núi.

Nhưng sao Sở Duyên có thể nguyện ý để Đạm Đài Lạc Tuyết tiếp tục ở lại.

Đã cách kiểm tra đo lường tông môn không xa.

Giữ Đạm Đài Lạc Tuyết lại, hắn chê cảnh giới nhiều quá ư?

“Ngươi tu hành còn chưa tới nơi tới chốn sao? Vậy ngươi muốn tu hành đến khi

nào? Lạc Tuyết, tu hành đều là khổ tu mới có thể tiến bộ, ngươi phải xuống núi

tự thể nghiệm một chút, tu vi mới có thể tăng nhanh hơn, ngươi hiểu không?”

Sở Duyên nhẹ giọng khuyên bảo.

“Nhưng mà… Sư tôn…”

Đạm Đài Lạc Tuyết muốn nói lại thôi.

Nàng rất muốn nói với sư tôn nhà mình, nàng ở trong Giới Kỳ Bàn có thể đạt

được rèn luyện.

Nhưng nghĩ một lát, nàng không mở miệng nói ra.

Nếu sư tôn nói thế, vậy thì chắc chắn biết rõ tình hình của nàng.

Chẳng qua…

Đạm Đài Lạc Tuyết thực sự không biết, nàng xuống núi nên làm gì.

“Sư tôn, vậy đệ tử xuống núi rèn luyện nên đi đâu rèn luyện đây?”

Đạm Đài Lạc Tuyết giao vấn đề này cho Sở Duyên.

“Hả? Ngươi có thể học đại sư huynh của ngươi, xuống núi xây dựng một tiểu

tông môn, cũng có thể tùy ý du lịch khắp nơi, những chuyện này đều được hết.”

“Nhưng mà vi sư kiến nghị ngươi xây dựng một tiểu tông môn để chơi đùa, như

vậy cũng có thể khiến ngươi thể nghiệm cảm giác không giống nhau.”

Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, nhẹ giọng trả lời.

Lúc trước hắn từ chỗ Diệp Lạc tìm hiểu được, Diệp Lạc xuống núi có đi xây

dựng một tông môn, cụ thể, hắn không rõ lắm.

Nhưng nghe Diệp Lạc nói, là xây một tiểu tông môn, cho nên Sở Duyên không

quá để ý.

Nhưng mà Sở Duyên nghĩ, bảo Đạm Đài Lạc Tuyết đi xây một tiểu tông môn

cũng là chuyện tốt, cho nên mới nói như vậy.

“Xây một tiểu tông môn như đại sư huynh sao?”

Tươi cười trên mặt Đạm Đài Lạc Tuyết dần trở nên kỳ lạ.

“Ừm, đừng cảm thấy tiểu tông môn không tốt lắm, ít nhất cũng là một nơi,

ngươi mới xuống núi, đi xây một tiểu tông môn không tệ lắm.”

Sở Duyên còn tưởng Đạm Đài Lạc Tuyết ghét bỏ tiểu tông môn, chỉ có thể mở

miệng khuyên bảo.

“Sư tôn, không phải… Đệ tử sợ, sợ mình không xây được.”

Giọng nói của Đạm Đài Lạc Tuyết kỳ lạ.

Tiểu tông môn sao?

Coi Thánh Địa một phương thành tiểu tông môn, chỉ có sư tôn nhà nàng thôi.

“Chuyện này có gì mà không xây được? Vi sư ở đây dạy ngươi, sau khi ngươi

xuống núi, có thể tìm đại sư huynh nhà ngươi trước, bảo đại sư huynh chỉ điểm

cho ngươi, nên thành lập một tiểu tông môn như thế nào, lại không được, ngươi

bảo hắn giúp ngươi xây dựng, như vậy được rồi.”

Sở Duyên chậm rãi nói.

“Sư tôn, đệ tử… Đệ tử vẫn không tin tưởng.”

Đạm Đài Lạc Tuyết khẽ lắc đầu.

“Lạc Tuyết, người tu hành, phải có tự tin, với thực lực của ngươi, thành lập tiểu

tông môn một phương, là chuyện chắc chắn làm được.”

Sở Duyên xua tay, căn bản không cho Đạm Đài Lạc Tuyết cơ hội từ chối.

Nghe thấy những lời này.

Đạm Đài Lạc Tuyết cũng hiểu rõ, sư tôn nhà mình đã hạ quyết tâm.

Cho dù nàng không muốn, cũng không thể cãi lời.

Kết quả là, nàng chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận.

Nhưng nghĩ tới sau này nàng sẽ có đủ loại chuyện phiền phức, lập tức cảm thấy

đau đầu.

“Sư tôn, đệ tử đã rõ.”

Đạm Đài Lạc Tuyết lựa chọn vâng mệnh, tạm biệt cuộc sống trạch nữ của mình.

“Ừm, hiểu rõ thì đi xuống núi đi, thu dọn một chút rồi hãy xuống núi, đúng rồi,

Lạc Tuyết, trước khi ngươi xuống núi, đi tìm Tô Càn Nguyên một chút, bảo hắn

tới cung điện của vi sư.”

Sở Duyên mở miệng nói.

Rõ ràng là hắn cho thấy, đã giải quyết Đạm Đài Lạc Tuyết rồi, vậy thì nhân tiện

giải quyết luôn Tô Càn Nguyên.

Tuy Tô Càn Nguyên đã giao “phí bảo hộ” trước, nhưng sắp kiểm tra đo lường

tông môn, hắn định đuổi luôn cả Tô Càn Nguyên xuống núi.

“Dạ, sư tôn.”

Đạm Đài Lạc Tuyết gật đầu đáp một câu.

“Ừm, nếu không còn chuyện gì khác, thì lui xuống trước đi.”

Sở Duyên thản nhiên nói.

“Dạ, sư tôn…”

Đạm Đài Lạc Tuyết lên tiếng.

Lập tức đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi cung điện.

Nàng đi mấy bước, đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía Sở Duyên.

“Sư tôn, vậy đệ tử rời đi xong, còn xem như là đệ tử của Vô Đạo Tông? Còn có

thể trở về hay không?”

Đạm Đài Lạc Tuyết im lặng hỏi.

“Ngươi vĩnh viễn là đệ tử của Vô Đạo Tông, muốn trở về đương nhiên có thể

trở về!”

Sở Duyên do dự một lát, mở miệng trả lời Đạm Đài Lạc Tuyết.
Bình Luận (0)
Comment