“Ừm, Diệp Lạc của nhà họ Diệp.”
Diệp Lạc không làm khó xử hộ vệ này, nhẹ nhàng gật đầu nói.
Nghe thấy những lời này, mấy gã hộ vệ đều sửng sốt một lát.
Bọn họ đều cảm thấy, tên này rất quen, hình như từng nghe đâu đó.
Mấy người trầm tư một lát xong, một người trong đó bất chợt phát ra âm thanh.
“Ta nhớ ra rồi! Diệp Lạc không phải là con cả của tam gia Diệp phủ, Diệp phế
vật kia sao?”
Hộ vệ này kinh hãi kêu lên.
Sau khi hắn ta nói xong, thì cảm thấy có chút không ổn.
Ngẩng đầu lên, phát hiện mấy gã hộ vệ bên cạnh, còn có Diệp Lạc, đều nhìn
chằm chằm hắn ta.
Hắn ta lập tức cảm thấy không ổn.
Nếu người này thực sự là Diệp Lạc, nhìn bộ dạng, rõ ràng là hôm nay đã không
giống ngày xưa.
Hắn ta gọi tên hiệu của đối phương trước đây, không phải là muốn chết à…
Hộ vệ này lập tức luống cuống.
Hắn ta vừa định bồi tội.
Nhưng không đợi hộ vệ này mở miệng.
Diệp Lạc xua tay.
“Ừm, nếu biết ta là ai, vậy có thể cho qua không?”
Diệp Lạc mỉm cười, giống như hoàn toàn không thèm để ý xưng hô của gã hộ
vệ này.
“Thiếu gia, mời ngài vào, mời ngài vào, là tiểu nhân lắm miệng, mời ngài vào!”
Hộ vệ kia vội vàng nói.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Diệp Lạc chỉ lắc đầu, sau đó đi vào trong Diệp phủ.
Nhìn Diệp Lạc đi vào trong Diệp phủ.
Mấy gã hộ vệ đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Lạc đứng ở đó, cho dù không làm gì, nhưng cũng có thể khiến bọn họ áp
lực rất lớn, giống như một ngọn núi đặt lên đầu bọn họ.
“Người này thực sự là phế vật của nhà họ Diệp ư? Sao có thể khủng bố như
vậy?”
“Lúc trước ta nghe nói phế vật của nhà họ Diệp được một cao nhân nhận làm đệ
tử, rời khỏi thành Huyền Nguyệt, không ngờ tới chưa được ba năm, vậy mà biến
thành khủng bố như thế, chỉ đứng ở đó, khiến người ta cảm thấy khó thở.”
“Ngươi còn dám gọi phế vật? Ngươi thực sự không sợ chết à? May mà tính
cách của vị thiếu gia này tốt, nếu không chỉ dựa vào lời nói của lão Trương hôm
nay, hắn đã xong đời.”
“Các ngươi nói xem, rốt cuộc vị này có cảnh giới gì? Sao có thể khiến chúng ta
áp lực lớn như vậy, ta cảm thấy ít nhất cũng là cảnh giới Trúc Cơ!”
“Có lẽ là cảnh giới Kim Đan!”
“Không có khả năng, không có khả năng, sao có thể là cảnh giới Kim Đan, cao
nhất là cảnh giới Trúc Cơ thôi, nếu vị này thực sự là cảnh giới Kim Đan, vậy ta
sẽ ăn hết những thứ các ngươi đại tiện ra mấy ngày nay!”
Đám hộ vệ đều đang bàn luận.
…
Bên kia.
Diệp Lạc bước chậm ở trong Diệp phủ, hắn nhìn nơi quen thuộc quanh mình, vô
cùng cảm khái.
Tâm cảnh lờ mờ chiếm được chút đột phá.
“Đây là chấp niệm sao?”
Diệp Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Hắn ta lắc đầu, đè ép nhiều ý nghĩ xuống.
Trước mắt hắn ta muốn đi gặp phụ mẫu của hắn ta.
Đi gặp hai vị cho dù khi hắn ta còn nhỏ, bị chụp mũ phế vật, vẫn không chịu từ
bỏ hắn ta.
Dựa theo trí nhớ lúc trước, hắn ta tiếp tục đi về một hướng.
Một đường tiến lên.
Trái lại không bị cản trở.
Thỉnh thoảng gặp một số hạ nhân, cũng căn bản không dám ngăn cản Diệp Lạc.
Diệp Lạc đi hơn nửa nén nhang.
Khi sắp tới nơi.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, ngăn cản trước mặt Diệp Lạc, ngăn cản
Diệp Lạc tiếp tục tiến lên.
Diệp Lạc cúi đầu nhìn qua.
Chỉ thấy là một người phụ nữ mặc đồ trắng, bộ dạng hơi tú lệ đứng trước mặt
hắn ta.
Người phụ nữ này…
Diệp Lạc có chút quen mắt.
Giữa lúc hoảng hốt, Diệp Lạc nghĩ tới.
Người phụ nữ này tính ra, hình như là đường muội của hắn ta Diệp Tuyết, trước
đây quan hệ của bọn họ không tệ, nhưng sau này nghe nói được một tiểu tông
môn gần đây nhận làm đồ đệ, cho nên không liên lạc, lại sau đó hắn ta được sư
tôn nhận làm đệ tử.
Không ngờ lúc này, vậy mà gặp phải.
Diệp Lạc đang định mở miệng chào hỏi.
Diệp Tuyết ở phía đối diện đã mở miệng trước.
“Huynh là… Diệp Lạc đúng không?”
Diệp Tuyết do dự một lát, mở miệng thăm dò.
“Ừm, đường muội, sao thế, lúc này mới mấy năm không gặp, đã quên rồi hả?”
Diệp Lạc cười, không làm ra vẻ gật đầu nói.
“Thực sự là huynh sao? Diệp Lạc, lúc trước nghe nói huynh được cao nhân
nhận làm đồ đệ rời đi, sao bây giờ trở lại thế? Huynh thay đổi thật nhiều, lần
đầu tiên ta nhìn thấy, đều nghĩ là nhận sai người, cho nên không dám đi lên.”
Diệp Tuyết thấy Diệp Lạc gật đầu thừa nhận thân phận, lập tức gào to, nhìn trái
nhìn phải, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Thực sự không thể tin được, người trước đây rất bình thường, sẽ mạnh dần như
ngày hôm nay.
Khí chất này.
Còn mạnh hơn mấy sư huynh trong tông môn nàng.
Thực sự không biết mấy năm nay đường ca trải qua như thế nào.
“Học thành tài, cho nên trở về xem, chẳng phải lúc đó muội bái nhập tông môn
sao? Bây giờ tu hành thế nào?”
Diệp Lạc cười hỏi.