Tuy nói ra hắn ta cũng là tiểu bối, nhưng do khác biệt thân phận, đương nhiên là
hắn ta xem nhẹ điểm này.
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa truyền đến, kéo Diệp Lạc đang ở trong suy tư hoàn hồn.
“Chuyện gì?”
Diệp Lạc hơi nhíu mày.
Với cảnh giới của hắn ta, không cần ra cửa đều có thể biết người nào đang ở
bên ngoài.
Đứng ở ngoài cửa, là một nha hoàn của Diệp phủ.
“Thiếu gia, tam gia bảo ta tới nhắn với ngài, nên xuất phát tới bên quảng trường
Diệp phủ, Đại Bỉ thường niên sắp bắt đầu.”
Giọng nói của nha hoàn truyền từ ngoài cửa vào.
Tam gia, đương nhiên là chỉ phụ thân của Diệp Lạc Diệp Khâu.
“Ừm, đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
Diệp Lạc đáp lại một câu.
“Dạ, thiếu gia.”
Nha hoàn cung kính lui xuống.
Rất nhanh, trong sương phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Diệp Lạc hít sâu một hơi, đứng dậy chuẩn bị tới bên quảng trường trước.
Hắn ta quyết định, cho dù thế nào cũng phải đi tham gia một lát.
Nếu hắn ta thực sự xấu hổ bắt nạt đám tiểu bối, cùng lắm nhận thua là được.
Dù sao hắn ta không ra tay là được.
Thực sự phải ra tay, đám tiểu bối ngay cả tư cách khiến hắn ta rút kiếm cũng
không có, càng đừng nói địch lại.
Nghĩ như vậy, Diệp Lạc nhẹ giọng thở dài.
Hắn ta mở cửa sương phòng, cất bước đi về phía quảng trường.
Một đường đi hơn nửa Diệp phủ, cuối cùng cũng tới quảng trường Diệp phủ.
Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn, từ đằng xa có thể thấy đài luận võ được dựng ở trên
quảng trường.
Quy mô xây dựng đài luận võ rất lớn.
Chẳng qua chỉ là quy mô mà thôi.
Trên đài luận võ không có bất cứ trận pháp nào, tối đa là chỉ có thể cung ứng
cho tu sĩ cảnh giới Luyện Khí cảnh giới Trúc Cơ tiến hành chiến đấu.
Nếu tu sĩ khác tiến hành chiến đấu, chỉ sợ đài luận võ không chịu nổi, trực tiếp
nghiền nát.
Diệp Lạc đến gần quảng trường.
Đương nhiên có không ít tiểu bối của nhà họ Diệp chú ý tới Diệp Lạc, không ít
người lúc này đi từ trong đội ngũ ra, vây quanh Diệp Lạc, líu ríu nói chuyện.
Người vây quanh Diệp Lạc, tất cả đều là nữ.
Chỉ thấy mấy người đàn ông ở xung quanh nghiến răng nghiến lợi, nhất là khi
thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Diệp Lạc, càng ước gì có thể thay thế vị trí của Diệp
Lạc.
Diệp Lạc nhìn đám phụ nữ vây quanh mình, thực sự không biết làm gì.
Hắn ta có thể hiểu rõ, bộ dạng mình phối với khí chất trên người mình, có lực
sát thương quá lớn đối với đám phụ nữ này.
“Rất xin lỗi, các vị, ta còn phải chuẩn bị tham dự Đại Bỉ thường niên, lần sau
chúng ta có rảnh lại nói chuyện.”
Diệp Lạc nhìn đám phụ nữ vây quanh, không khỏi xấu hổ, để lại một câu,
không quay đầu lại đi về phía phụ mẫu nhà mình.
Vì phòng ngừa đám phụ nữ đuổi theo.
Diệp Lạc còn dùng một chút thân pháp, khiến tốc độ nhanh hơn chút.
Sau khi vận dụng thân pháp, Diệp Lạc mới thành công thoát thân, đi tới trên đài
cao trước đài luận võ.
Sau khi Diệp Lạc đi lên đài cao, thì thấy Diệp phụ Diệp Khâu và Diệp mẫu ngồi
trước một cái bàn.
Đồng thời, ở trên đài cao còn có mấy bàn khác, những bàn gần đó cũng có
người.
Chẳng qua náo nhiệt hơn mất bàn khác.
Chỗ Diệp phụ Diệp mẫu, rõ ràng vắng vẻ hơn nhiều, chỉ có mấy người có quan
hệ thân thiết ở bên cạnh trò chuyện.
Mà mấy bàn khác thì có vài chục người vây quanh, vô cùng náo nhiệt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Lạc không nói gì thêm, lập tức đi tới bên Diệp
phụ Diệp Khâu và Diệp mẫu.
Diệp phụ Diệp mẫu nhìn thấy Diệp Lạc, nhao nhao thoát khỏi cuộc khỏi nói
chuyện, đứng dậy đón Diệp Lạc.
“Tên hỗn tiểu tử này, còn tưởng ngươi thực sự quyết tâm không tham dự Đại Bỉ
thường niên.”
Diệp phụ Diệp Khâu cười mắng một tiếng.
“Được rồi, ngươi đừng nói nữa, Lạc Nhi tới đây là được, Lạc Nhi, qua bên đó
đi, Đại Bỉ thường niên ngươi đừng có áp lực gì, tham gia thể nghiệm một chút
là được, thứ hạng không quan trọng.”
Diệp mẫu kéo tay Diệp Lạc, đi tới bên bàn.
Diệp Lạc không mở miệng, vẫn luôn duy trì im lặng, cứ đi theo Diệp mẫu tới
bên cạnh bàn như vậy.
Diệp phụ ở phía sau không nói gì thêm, theo hai người ngồi xuống.
Diệp Lạc ngồi xuống, nhìn thoáng qua đồ trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn mấy bàn
cách đó không xa.
Mấy bàn gần đó tụ tập hơn mười người, những người này đều vây quanh một
người, giống như chiêm ngưỡng người nào đó.
Diệp Lạc không khỏi cảm thấy tò mò.
“Phụ thân mẫu thân, người kia là ai thế?”
Diệp Lạc nhẹ giọng hỏi.
“Người đó tính ra là đường huynh của ngươi, là con cả của nhị thúc, từ nhỏ đã ở
ngoài, sau này bái nhập tông môn, nghe nói bây giờ đã là cảnh giới Trúc Cơ
đỉnh phong! Là thiên tài đứng đầu thành Huyền Nguyệt chúng ta!”
Diệp phụ Diệp Khâu chậm rãi mở miệng, giải đáp thay Diệp Lạc.
Nghe thấy những lời này.
Khóe miệng Diệp Lạc hơi nhếch lên, không nói gì thêm.
Cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong…
Mặt mũi lớn thật.
Hắn ta không có ấn tượng gì đối với đường huynh này.
Cho nên từ khi hắn ta ghi nhớ mọi chuyện, đường huynh này đã rời khỏi thành
Huyền Nguyệt.